Cưng Chiều Em Nhất

Chương 75



Edit: Thanh Hưng

Khi Hạ thị truyền đến tin tức sắp sửa sắp xếp lại Hội Đồng Quản Trị thì hôn lễ của Hề Duy vừa mới vừa kết thúc, Hề Hi đang chuẩn bị cùng Hạng Việt đến nước Pháp chụp ảnh cưới.

Chuyện này thành chuyện lớn thứ ba trong năm nay của Vũ Lăng sau chuyện nhà họ Sầm rửa tiền, Hề Bá Niên ly hôn, còn có khí thế lên men ảnh hưởng toàn quốc. Dân chúng bình thường có lẽ cũng không chú ý những thứ này, ảnh hưởng của chuyện này đối với bọn họ chỉ giới hạn ở giá cổ phiếu lên xuống, nhưng ở thương vòng xem ra, còn làm người khác chú ý hơn so với sự kiện nhà họ Sầm rửa tiền cùng với Hề Bá Niên ly hôn.

Buổi tối cùng Hạng Việt cùng nhau trở về nhà lớn nhà họ Hạng ăn cơm, trên bàn ăn, đã nghe Hạng Quốc Khải và Hạng Trác nhắc đến chuyện này.

"Kể từ khi Hạ lão qua đời, Hạ thị càng không phát được." Ông có loại cảm khái mỹ nhân tuổi xế chiều, thời kỳ cường thịnh lúc đầu khi Hạ thị hô phong hoán vũ ở thương giới có thể không quay lại được nữa rồi.

Hạng Trác nói: "Mấy hạng mục Hạ thị khai thác hai năm qua cuối cùng đều bị thất bại, cộng thêm đích tôn cùng chi thứ hai nhà họ Hạ tranh đấu gay gắt, tư tưởng khác nhau, tác phong công ty bất chính, suy tàn là chuyện sớm hay muộn. Lại nói Hạ thị vẫn còn tồn tại những lề thói đã quá (tha.hư.l.q.d) cũ kỹ, người xem tầng lớp trung và cao tầng của công ty bọn họ đều lớn tuổi hơn người, không có dòng máu mới mẻ chảy vào, xã hội bây giờ lại biến chuyển từng ngày, lần này thiết lập lại Hội Đồng Quản Trị có lẽ là cơ hội cũng không biết chừng."

Hề Hi cảm thấy Hạng Trác phân tích rất đúng, rèn luyện hai năm này của cô cũng không phải là không công không có hiệu quả, suy nghĩ một chút hỏi: "Vậy nguyên nhân sắp xếp lại Hội Đồng Quản Trị của Hạ thị lần này là gì?" Từ sau khi anh trai kết hôn chuyển đi, Hề Hi thường ở lại nhà Hạng Việt, chuyện thế này hôm qua cô mới biết, nhưng anh trai lại đi công tác không có ở công ty, cô cũng không biết tìm ai để giải đáp thắc mắc.

Hạng Trác nghiêng mắt nhìn cô một cái, Hạng Quốc Khải cũng nhìn sang, Hề Hi nháy mắt mấy cái, sau đó thì nghe Hạng Trác nói: "Hội Đồng Quản Trị của Hạ thị gây dựng lại, là bởi vì có vốn đầu tư bên ngoài rót vào. Có tin tức nói, người bên ngoài rót đầu tư vào... Chính là chú Hề."

"Làm sao có thể?!" Hề Hi nghẹn họng nhìn trân trối, bày tỏ khiếp sợ. Chuyện như vậy cô một ít cũng không biết, cũng không từng nghe người trong nhà nhắc tới.

Hạng Trác thấy cô thật sự giống như là không biết, cười ha ha: "Tin tức này cũng là anh nghe người khác nói, có thể là truyền nhầm cũng không biết chừng, hiện tại Hạ thị rất kín tiếng, hiện tại người đầu tư là ai không ai biết."

Hạng Việt cảnh cáo nhìn về phía anh trai mình, Hạng Trác hơi chột dạ, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm. Hề Hi mím môi khổ cực suy nghĩ, mơ hồ nhớ ra chuyện gì đó, nhưng dùng sức nghĩ, lại không thể nghĩ ra.

Cát Phương Hoa đưa tay đập xuống người con trai: "Lời đồn cũng có thể lấy ra nói loạn? Vậy hôm nay còn có người gọi điện thoại hỏi ta có phải nhà chúng ta đầu tư hay không đây này, sao con không nói đi?!"

Hạng Trác hì hì cười ngượng ngùng, không dám phản bác. Hạng Việt chọn thịt bỏ vào trong chén Hề Hi, dịu dàng nói: "Đừng nghe anh trai nói hươu nói vượn, ăn cơm đi."

"Đúng thế, mau ăn cơm đi," Cát Phương Hoa cũng phụ họa, còn đẩy đĩa sườn trước mặt về phía con trai nhỏ bên kia, "Lát nữa cơm nước xong thì các con trở về bên kia dọn dẹp đi, sáng mai mấy giờ bay?"

"Bảy giờ." Hạng Việt nói: "Mẹ, áo khoác màu xanh xám kia của con giặt sạch chưa?"

"Giặt sạch rồi, cũng mang về nhà rồi, đợi lát nữa để chị Trần lấy xuống cho con."

......

Trở lại nhà trọ, Hề Hi lười biếng nằm bẹp dí trên ghế sa lon không muốn động đậy. Hạng Việt bảo cô đi tắm, cô nằm úp sấp trên lưng anh làm nũng: "Anh giúp em xả nước tắm, còn muốn thả cánh hoa, còn phải cõng em."

Hạng Việt xoay người lại siết chặt lỗ mũi của cô: "Thế nào lại vẫn giống như một đứa bé thế. Vậy có cần anh giúp em tắm hay không?"

"Cái này thì miễn đi," Hề Hi cố làm vẻ dè dặt, "Bây giờ anh còn chưa đủ tư cách."

"Đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi còn chưa đủ tư cách?" Anh buồn cười. Hề Hi hừ hừ: "Đêm tân hôn mới thân mật, đây không phải là chính anh nói sao?" Hạng Việt im lặng, tuần trước hai người đã nhận giấy đăng ký kết hôn, đáng tiếc trước đây đã từng nói rằng phải đợi đêm tân hôn lúc động phòng mới cái gì kia, cô nhóc này giống như nắm được đẳng chuôi cắn chặt không nhả, làm cho anh rất có loại cảm giác tự đào hố chôn mình.

Buổi tối nằm dài trên giường, Hề Hi vùi ở trong ngực Hạng Việt, không ngủ được, lại sợ đánh thức anh, cũng không dám lộn xộn.

"Có tâm sự?" Hạng Việt đột nhiên lên tiếng dọa cô giật mình: "Anh không ngủ à?"

"Em không ngủ thì làm sao mà anh ngủ được?" Anh ngồi dậy bật đèn bàn lên: "Có muốn nói chuyện một chút hay không?"

Ánh đèn chiếu sáng cả phòng ngủ, Hề Hi trước tiên híp mắt thích ứng với ánh sáng, sau đó cũng ngồi dậy. Bây giờ đã là tháng Mười, trời có chút lạnh, Hạng Việt kéo người vào trong ngực, Hề Hi trầm mặc một lát mới nói: "Em cảm thấy có thể người đầu tư vào Hạ thị thật sự là ba em."

"Nếu quả thật là chú Hề đầu tư vào Hạ thị, không phải em nên vui mừng sao?" Anh bắt lấy trọng điểm.

Hề Hi mím môi “ừ” một tiếng, lúc cô đang tắm thì nhớ tới đêm hôm đó anh trai nói câu nói kia, “cha chưa bao giờ chịu thua thiệt”, kết hợp với tình huống hiện nay của Hạ thị, kết luận hình như đã nổi trên mặt nước.

Chuyện lớn như đầu tư vào Hạ thị này cô chưa bao giờ nghe anh trai nhắc tới, trong công ty cũng không có động tĩnh gì, vậy vấn đề là, số tiền kia từ đâu mà tới?

Hề Hi nhớ lại chuyện nhà họ Sầm rửa tiền, tang vật chẳng biết đi đâu, vậy có phải cô có thể nghĩ như thế này không, số tiền kia chính là khoản trả cho số tiền đã bị mất của nhà họ Hạ?

Nhưng vấn đề lại tới, có thể đầu tư vào Hạ thị cũng lấy được yêu cầu sắp xếp lại Hội Đồng Quản Trị, số tiền kia khẳng định không phải là nhỏ. Vậy số tiền này của cha cô từ đâu mà tới? Mấy tháng rửa tiền ngắn ngủi không thể nào thu lợi nhiều như vậy, không thực tế.

Cô cảm thấy rất rối rắm, nếu như là quang minh chính đại, lai lịch đồng tiền chính đáng, vậy thì không nói. Cha thích giày vò thế nào thì giày vò thế đấy, mặc dù trước kia quan hệ của cô và Hạ Y không tệ, nhưng thương trường như chiến trường, không nói tư tình, bây giờ cô cũng theo thương, rất hiểu công và tư phải rõ ràng.

Nhưng nếu như tiền này lai lịch bất chính...... Hề Hi chỉ cần nghĩ như vậy thì ập tức tâm hoảng ý loạn, sợ ngày nào đó đột nhiên cảnh sát đến thăm.

Cố tình những chuyện này không có cách nào để nói cho Hạng Việt, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến tính mạng, nhiều người biết thì nhiều thêm một phần nguy hiểm, cho dù cô hết sức tin tưởng anh, nhưng cô cũng phải để tâm đến cảm giác của anh trai và cha.

"Nếu như thật sự lo lắng như vậy, tại sao không gọi điện thoại hỏi trực tiếp?" Hạng Việt nhéo vành tai của cô.

Hề Hi không có cách nào nói mình sợ biết đáp án. Nhưng lại nghĩ, cô sợ nữa cũng không có cách nào, chuyện cũng sẽ không bởi vì cô sợ hãi mà trì trệ không tiến. Vì vậy hạ quyết tâm, cầm điện thoại ấn số điện thoại của Hề Duy.

Hạng Việt rất quan tâm không ở lại, mà rời đi chuẩn bị chút đồ ăn khuya cho vợ.

Hề Duy nghe xong vấn đề của em gái, rất bình tĩnh mà nói: "Không phải cha."

Tảng đá lớn trong lòng Hề Hi lập tức rơi xuống đất. Rồi lại nghe anh trai nói: "Nhưng mà chuyện sắp xếp lại Hội Đồng Quản Trị của Hạ thị đúng là tác phẩm của cha."

"Anh, anh làm cho em hồ đồ rồi."

"Đầu tư vào Hạ thị chính là Hoa Tin, Vệ Cẩm Huyên Vệ tiên sinh, còn nhớ không? Lần trước bởi vì chuyện của anh, Vệ tiên sinh đưa tay ra trợ giúp, sau đó cha biết được chuyện này thì lập tức kết giao với Vệ tiên sinh. Em cũng biết mặc dù ở Vũ Lăng Hoa Tin là không thể khinh thường, nhưng dù sao (D^D^L^Q^D) cũng không phải là công ty thổ địa, những năm này thiên về bất động sản, nhưng mấy năm gần đây kinh doanh bất động sản có điểm đi xuống, Hoa Tin cần hạng mục mới có tiền đồ hơn, xưởng gia công linh kiện của Hạ thị phát triển ở rất nhiều thành thị, lại có thị trường tài nguyên hoàn thiện, bởi vì nhà họ Hạ nội đấu nghiêm trọng mới dần dần suy thoái, loại chuyện thế này thật sự là cơ hội tốt ngàn năm có một, dĩ nhiên Hoa Tin sẽ không bỏ qua. Chỉ là trước kia Vệ tiên sinh không có phương pháp và cơ hội tốt, cha nhìn chính xác điểm này, sau khi thương lượng qua với Vệ tiên sinh, thông qua một loạt thao tác trong bóng tối, thì có chuyện sắp xếp lại Hội Đồng Quản Trị của Hạ thị như hiện nay."

Sau khi Hề Hi nghe xong, trong nháy mắt trong đầu hiện lên bốn chữ to theo thể chữ đậm: cấu kết với nhau làm việc xấu (狼狈为奸).

Nhưng mà nếu không phải cha ruột đầu tư, vậy cô có thể an tâm. Còn giận trách anh trai: "Sao anh không nói sớm cho em biết, hôm nay lúc Hạng Trác nói thiếu chút nữa hù chết em."

Hề Duy ở đầu đó cười cười: "Anh cũng là hôm nay hỏi cha mới biết, những chuyện này em không cần phải lo, cũng đừng suy nghĩ lung tung, cha là người không bao giờ để mình chịu thiệt, ông ấy là lão hồ ly, biết rõ nhất là nhận định tình hình, sẽ không tự tìm phiền toái."

"Em biết rõ ông ấy là lão hồ ly, nhưng em cũng biết lão già nhà chúng ta vô cùng yêu tiền!" Cô hơi châm chọc nói.

Hề Duy không tranh cãi chuyện này với em gái, anh ta hỏi: "Ngày mai mấy giờ em bay?"

"Buổi sáng bảy giờ."

"Vậy anh vừa kịp có thể tới sân bay tiễn em." Hề Duy nói: “Năm giờ sáng anh ngồi máy bay trở về Vũ Lăng."

Hề Hi nghe được còn rất vui mừng, lại cùng anh trai nói mấy câu nói mới cúp điện thoại.

Hạng Việt bưng cháo táo đỏ đã nấu xong cùng với một bánh thịt mè vừng đi vào, thấy trên mặt bà xã hiện lên vẻ sau cơn mưa trời lại sáng, anh cười lên: "Thế nào? Hỏi rõ rồi?"

Hề Hi “ừ” gật đầu: "Không phải là cha em, là Vệ tiên sinh của Hoa Tin."

Hạng Việt có chút kinh ngạc: "Lại là Vệ tiên sinh?" Anh để cái khay lên bàn nhỏ sau đó đi đến trên giường: "Chờ chuyện này lộ ra ngoài, sẽ phải khiến rất nhiều người thất kinh."

Trên mặt Hề Hi lộ ra cười xấu xa: "Không sai, một người đầu tiên giật mình chính là Hạng Trác!"

Hạng Việt nhéo cái mũi của cô: "Tốt lắm, đã giải tỏa băn khoăn rồi, mau ăn xong rồi sớm một chút đi ngủ đi, tránh cho đến lúc đó dậy không nổi."

......

Lễ Giáng Sinh hôm nay, Thượng Nhã Hiên tụ tập rất nhiều khách quý.

Hề Hi và Hạng Việt cử hành hôn lễ ở chỗ này. Sở dĩ chọn nơi này, là bởi vì Hề Hi nghe An Dịch và Trương Tư Ninh nói rằng hôn lễ của các cô ấy đều tổ chức ở nơi này, cô cảm thấy cuộc sống vợ chồng sau khi cưới của hai vị này vừa ngọt ngào lại hạnh phúc, cho nên quyết định cũng chọn nơi này, cầu mong may mắn.

Hôn lễ rất thuận lợi, thủy chung đều tràn đầy ngọt ngào ấm áp. Không phải rất xa hoa, nhưng cũng không làm cho người ta khinh thường, chỉ khách hôm nay tới tham gia hôn lễ đã làm cho lòng người sinh ra kính sợ rồi.

Tuyên thệ, trao đổi nhẫn cưới, hôn môi, sau đó ném hoa cưới, mời rượu, đâu vào đấy.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Hề Hi và Hạng Việt trở lại nhà mới của bọn họ—— một ngôi nhà độc lập có hoa viên, là hai người cùng nhau chọn, cùng nhau lắp đặt thiết bị chuyển vào ở.

Hề Hi vừa vào cửa nhà đã kêu mệt, cô cảm thấy tổ chức hôn lễ tuyệt đối là chịu tội, rất hối hận vì đã không lựa chọn du lịch kết hôn. Dĩ nhiên, coi như cô có chọn cũng nhất định sẽ bị bác bỏ một cách vô tình, trưởng bối hai nhà sẽ không đồng ý, ngay cả Hạng Việt cũng có khả năng sẽ bàn luận nhân sinh với cô mất.

Hạng Việt nhặt giày cô đá lung tung đặt gọn vào trong tủ giày, lại lấy dép ra mang tới đây giúp cô đi vào, Hề Hi nhìn người đàn ông nửa ngồi ở bên cạnh tỉ mỉ giúp cô đi giày này, nhất thời lại có chút cảm khái: "Ai có thể nghĩ rằng hai người chúng ta sẽ có ngày kết hôn đây?"

Lời này Hạng Việt đánh đồng ý từ trong lòng. Nhớ lại mấy năm trước khi lần đầu tiên cô quyến rũ anh, cười lên: "Đều là công lao của em."

Hề Hi cho rằng đây thuần túy là khen tặng, còn có chút được nước, ngửi thấy mùi rượu trên người anh thì đẩy đẩy anh: "Đi thôi, lên lầu tắm, hôm nay anh uống rất nhiều rượu, sao lại không thấy anh say?" Trước đó lúc mời rượu thì rượu của cô cũng đều bị anh cản, theo lý thuyết lúc này Hạng Việt nên say mới phải, tửu lượng của anh có bao nhiêu, trong lòng cô biết rất rõ.

Hạng Việt bị động lên lầu, nghe được cô hỏi, bí ẩn cười cười. Hề Hi cảm thấy anh cười đến rất gian trá, mắt to chuyển một cái: "Trong rượu của anh có phải cho thêm nước hay không?"

Anh không đáp, cô lập tức lắc tay của anh, lúc này đã lên lầu vào phòng ngủ. Tay Hạng Việt vừa lật đã ôm cô vào trong ngực, cái trán chống đỡ lên cô, khí nóng thở ra phun lên mặt của cô, có nhàn nhạt mùi rượu.

"Muốn biết?" Giọng nói của anh khàn khàn, êm tai dễ nghe. Hề Hi cũng không biết tại sao, đột nhiên lại đỏ mặt, muốn đẩy anh ra, lại không đẩy được, giận dữ liếc mắt một cái: "Hiện tại em không muốn biết á..., nhanh đi tắm đi ưmh."

Lần đầu tiên Hạng Việt không thuận theo tâm nguyện của cô, anh hôn lên môi của cô, từ lúc bắt đầu nồng nhiệt đến dần dần thong thả ung dung triền miên, Hề Hi có thể rõ ràng cảm thấy từ trên người anh tản ra cái loại hormone đó, cô như cũ cố gắng để cho anh đi tắm rửa trước, dù sao cũng là đêm tân hôn, muốn càng hoàn mỹ hơn một chút. Nhưng lại mơ hồ hiểu, chuyện tắm rửa chắc không phải bàn nữa.

Sự thật đúng là như thế, khi quần áo từng món một bị cởi bỏ, thân thể bị đẩy nằm ở trên giường, phía dưới truyền đến đau nhói rõ ràng... Giống như một tia chớp bổ ra đại não mờ mịt, cùng với lúc cô đau đến mức nước mắt tí tách rơi xuống, cũng rõ ràng cảm giác được anh vùi sâu vào thân thể mình.

Không gì có thể thân mật hơn so với giờ phút này. Hề Hi mơ mơ màng màng nghĩ, đây chính là cái gọi là hợp hai làm một phải không?

Đêm nay, Hạng Việt huyên náo rất điên cuồng, lão xử nam ba mươi tuổi đột nhiên ăn mặn, phải kịp thời phanh lại thật sự là khó khăn.

Đương nhiên, ngày hôm sau hai người đều dậy trễ, tỉnh dậy, đã là ba giờ chiều. Hề Hi xoa eo đau nhức trừng mắt nhìn đầu sỏ gây nên đang nằm bên cạnh, Hạng Việt vô tội nhìn lại, muốn giúp cô xoa bóp, cô trực tiếp đẩy ra, tối qua làm xong lần đầu tiên tắm xong, anh đã nói giúp cô xoa bóp, ấn ấn lập tức không thành thực, có vết xe đổ, lúc này cô còn lâu mới tin anh.

"Có đói bụng không? Anh đi xuống lầu nấu cơm?" Anh dịu dàng nói, không thèm để ý tia sắc lạnh trong mắt lão bà chút nào.

Hề Hi rên một tiếng: "Mì thịt bò, muốn hai quả trứng luộc."

Trong mắt Hạng Việt tràn ra nụ cười, nghiêng người tới mạnh mẽ hôn lên ngực cô một cái, sau đó mới trần truồng xuống giường tìm quần áo ngủ mặc vào xuống lầu nấu cơm.

Hề Hi nhìn bóng dáng anh khí phách như vậy, đỏ mặt, quen biết lâu như thế, đây là lần đầu tiên nhìn anh trần truồng rõ ràng như vậy, cái mông đẹp vểnh lên ~

Ăn cơm xong, đánh răng rửa mặt, sau đó hai người nói đến chuyện đi đâu hưởng tuần trăng mật. Trong thời gian tới đây Hạng Việt có sáu ca phẫu thuật, đều là bệnh nhân anh vẫn phụ trách, không đi được, thời gian nghỉ kết hôn chỉ có ba ngày, cho nên chuyện trăng mật chỉ có thể tạm thời mắc cạn.

Đối với chuyện này Hề Hi bày tỏ không sao cả, Hạng Việt lại cảm thấy thật có lỗi với cô, bây giờ nói ra, không nhịn được lần nữa nói lời xin lỗi.

"Trăng mật chính là vui vẻ vui đùa một chút sau đó lên giường ân ái, những thứ này ở nhà là có thể hoàn thành, làm sao nhất định phải chạy đi? Những thành phố du lịch kia trước đây cũng không phải là chưa từng đi qua, thay vì tiêu tiền mua mệt mỏi, không bằng an toàn ở nhà, vừa tiết kiệm tiền lại còn an toàn."

Hạng Việt nghe vậy buồn cười: "Nếu như người khác đều nghĩ giống như em, vậy doanh thu hàng năm từ du lịch của những thành phố kia không biết sẽ giảm bớt bao nhiêu."

"Em nói thật mà ~" Hề Hi dương dương hả hê, còn chỉ rõ: "Gần đây em cũng rất bận được không, công ty còn một đống chuyện chờ em giải quyết kìa ~" Cho nên không chỉ vì anh.

Cô đã ra ngoài gây dựng sự nghiệp, trước kia một lòng muốn làm từ thiện xây dựng Cơ Kim Hội, sau lại suy nghĩ một chút cảm giác (di,da,l,qy,do) mình chưa đủ năng lực, chuyện Cơ Kim Hội chỉ là người ngoài ngành, sau khi nghiêm túc tự hỏi, bỏ qua, ngược lại nhận làm trò chơi, anh trai còn có cha cũng ra một khoản tiền giúp một tay thu mua một công ty trò chơi sắp phá sản, một lần nữa chỉnh đốn và cải cách sau đó đi vào hoạt động, tất cả bắt đầu lại lần nữa. Năm sau công ty muốn đưa ra một trò chơi liên quan đến bơi lội, gần đây đang ở giai đoạn vận hành thử.

Về phần sự nghiệp từ thiện, tựa như Hạng Việt nói trước kia, nên lượng sức mà làm, cô sẽ không dừng làm việc thiện, nhưng sẽ căn cứ tình huống thực tế để làm, không mù quáng giống như trước kia nữa.

Sao Hạng Việt có thể không biết cô là vì để cho anh an tâm? Nhưng cũng không nói rõ, chỉ ôm cô tới, hôn môi: "Buổi tối muốn ăn cái gì?"

"Lẩu nhé?"

"Không phải mới vừa nói muốn ăn thịt bò bít tết sao?"

"Vậy thịt bò bít tết cộng thêm lẩu nữa?"

Hạng Việt cười rộ lên, nhẹ nhàng cười, dịu dàng như tuyết trắng, sáng rõ như minh nguyệt.

"Hề Hi à ~ Anh thật sự rất yêu em."

"Em biết rõ."

#p.s: còn 1 ngoại truyện nữa thì hẹn các bạn ngày mai nhé ^_^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.