Cưng Chiều Em, Sao Nhỏ

Chương 12: Uống say, làm chút việc



Mỗi lần lưỡi dao sắc nhọn vuốt qua, từng sợi tóc lại được cắt ngắn.

Sợi tóc đen dài rơi xuống đất, không tiếng động mà phản kháng, hành động bạo hành vẫn đang tiếp tục.

Dáng người nhà tạo mẫu tóc cao gầy nhưng rắn chắc, trang điểm thời thượng, cầm dao nhọn trong tay, không hề lưu tình mà cắt tóc.

Anh ta nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi ngay ngắn trước gương, nhất thời quên mất phải hít thở, giống như một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại, từ tay anh ta ra đời.

Người đàn ông trong gương, đã không còn tóc dài che khuất, rốt cuộc cũng lộ ra ngũ quan anh tuấn, tóc ngắn trẻ trung, sau khi cắt tỉa, tông đơ rời khỏi da đầu, giữa trán anh rũ xuống vài sợi tóc mái, trong vẻ ngoan ngoãn lại mang theo một chút nổi loạn, đây là phong cách đang thịnh hành nhất của nam giới hiện nay.

———-

Từ Diệp mở cửa vào nhà, nhìn thấy người đang thu dọn hành lý trước mặt, suýt chút nữa trượt chân, cả người bủn rủn, sau khi xác định người trước mặt thật sự là Lâm Hi, lúc này mới dám đi qua.

“Ôi ôi ôi!” Cậu ta đi lòng vòng xung quanh anh, không ngừng nói: “Cậu là ai nhỉ!”

“Tôi là bố cậu đấy!” Lâm Hi đá chân, Từ Diệp nhanh nhẹn tránh đi, lúc này mới thoáng tìm về chút cảm giác quen thuộc.

“Không ngờ nha Lâm Hi, ba ngày không gặp, cậu mẹ nó đã mượn xác hoàn hồn rồi! Tớ còn tưởng cậu là nam chính phim Hàn Quốc từ trong TV bò ra đấy!”

Anh chỉ cắt tóc thôi mà, đến mức này à? Lâm Hi trợn mắt, về phòng tiếp tục thu dọn đồ đạc.

“Nhưng phải nói, trước đây muốn cậu cắt tóc chắc khác gì muốn lấy mạng cậu, nói cái gì mà “Tôi chính là tôi, là pháo hoa duy nhất trong trời đêm”, tại sao bây giờ lại bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận, muốn cắt quả đầu pháo hoa kia thế?” Từ Diệp chạy sang phòng Lâm Hi, khoanh tay dựa vào tường hỏi.

“Cậu nhìn xem tôi là ai?” Tay Lâm Hi cầm quần áo, bâng quơ quay đầu lại liếc cậu ta một cái.

“Lâm… Lâm Hi.”

“Vậy cậu còn nói linh tinh cái gì.”

Từ Diệp giật mình, giống như bị thuyết phục trong nháy mắt, nhún nhún vai, không hề rối rắm chuyện này nữa, đi tới giúp anh thu dọn đồ đạc.

Từ Diệp quen biết tên nhóc này, đã từ nhiều năm trước, lúc mới gặp, kiểu đầu Smart đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cậu ta, mà người này, cách hành xử còn dị hơn so với kiểu tóc của mình, không hề giống mọi người xung quanh, nhưng cụ thể khác ở đâu, Từ Diệp lại không thể nói được. Dường như anh vô cùng thông minh, học một biết mười, nhưng lại giống như rất ngốc, không đâm vào tường thì sẽ không từ bỏ ý định, đã đâm vào tường thì càng không từ bỏ ý định, những gì gọi là chuẩn mực của con người thông minh không thể áp dụng lên người anh, cuộc sống của anh rất vất vả, nhưng tài hoa và thiên phú của anh, lại khiến những vất vả này trở nên không đáng giá nhắc đến. Vào lúc anh nghèo nhất, ngay cả một gói thuốc lá cũng không mua nổi, nhưng lại giống như rất giàu có, có thể chi mấy vạn tệ chỉ để nghe một buổi live show của ban nhạc nước ngoài.

Mà điều khiến Từ Diệp khó hiểu chính là tên của anh rõ ràng được gửi gắm tình yêu và hy vọng, mà anh lại giống như bò ra từ vũng bùn tối tăm nhất.

Từ Diệp nhìn anh, trong lòng nghĩ, sức quyến rũ của anh có thể hấp dẫn mọi người xung quanh, nhất định có thể chinh phục rất nhiều người, cả nước… Thậm chí là toàn thế giới.

Thật sự phải đi lên con đường ngôi sao rồi!

“Cậu còn quay về không?” Từ Diệp có chút không nỡ, lại có chút buồn phiền.

“Ông đây đâu phải ra chiến trường.” Lâm Hi duỗi tay xoa rối tóc Từ Diệp: “Sao cậu phải sợ vừa đi không trở về?”

“Nếu cậu trở thành ngôi sao, nhất định không thể ở lại đây!” Nhưng Từ Diệp lại lập tức tự an ủi mình: “Trước đây đâu phải cậu không có cơ hội, nếu muốn nổi tiếng đã sớm nổi tiếng rồi.”

Cậu ta không tin anh, lần này nhất định sẽ bận việc.

“Tôi ở trong khách sạn mấy ngày, nhớ giúp tôi dắt chó đi dạo đúng giờ.” Lâm Hi dặn dò một tiếng, quay về phòng.

“Tôi là bảo mẫu cậu à?”

“Không phải của tôi, là của nó.” Lâm Hi chỉ chỉ chú chó đen đang nằm phơi nắng ngoài ban công.

“Lâm Hi đệch mợ cậu!”

Lâm Hi lấy tập bản thảo trong ba lô ra, lại thử ngâm nhẹ một lần, Từ Diệp không muốn quấy rầy anh nữa, xoay người rời khỏi phòng.

Trên thế giới này, thật sự có người chỉ coi trọng tài hoa của bạn, tình nguyện đề cử bạn, vì bạn mà mở ra con đường bằng phẳng sao?

Người phụ nữ kia, có thể tin tưởng được không?

Phần sau của ca khúc dường như không được trôi chảy, hát thể nào cũng không bộc lộ được cảm xúc, anh cầm điện thoại lên, gọi cho người phụ nữ kì lạ kia.

Chuông điện thoại vang lên rất lâu rất lâu, lâu đến mức dùng hết sự kiên nhẫn ít ỏi của Lâm Hi, đang định cúp máy, cuối cùng cô cũng nhấc máy, Lâm Hi chưa kịp nói gì, bên kia đã mở miệng trước, câu đầu tiên là: “Chị không có lỗi với em.”

“Lúc ấy không giúp em, chị mẹ nó không hối hận chút nào.”

Tim anh bỗng dưng bị một sợi chỉ treo giữa không trung.

Cô vẫn đang nói, mang theo tiếng khóc nức nở.

“Chị ghét em, dựa vào đâu mà cái gì chị có, em cũng nhất định phải có, tất cả mọi thứ chị có được, đều dựa vào nỗ lực của bản thân mà giành lấy, mà em thì sao, ngoại trừ là em gái của chị, cùng chị lớn lên, được gọi là “tiểu Lý Huyền”, em còn có cái gì, em biết viết nhạc không? Em hát có hay bằng chị không? Dựa vào đâu mà chị phải nâng đỡ em, em muốn nổi tiếng trên sân khấu, vậy tự em làm lấy đi!”

Cô càng nói càng kích động, tiếng khóc nức nở từ đầu bên kia điện thoại nháy mắt biến thành gào khóc: “Chị sẽ không hối hận những gì mình đã nói cho em, cho dù em chết, chị cũng không hối hận, vốn dĩ là như vậy, chẳng lẽ em không nên dựa vào chính mình hả? Ai mẹ nó giúp em được cả đời!”

Lâm Hi giật mình, nghĩ đến ngày sau khi hát xong, anh vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai nhân viên công tác bên tổ tiết mục trong nhà vệ sinh.

“Hôm nay Triển Bằng dám khiêu chiến 《 Giọt sương 》 của cô giáo Lý Huyền, thật sự vô cùng to gan!”

“Đương nhiên, giới giải trí này không chết vì đói thì cũng chết vì nhát gan.” Một người khác nói: “Bài hát này Lý Huyền viết để kỷ niệm em gái quá cố Lý Sơ, Triển Bằng dùng giọng điệu vừa nặng tình vừa thê lương hát ra, quả thật vô cùng cảm động! Không phải cô giáo Lý Huyền cũng thừa nhận cậu ta hát rất tốt à? Chắc chắn lần này nhìn trúng cậu ta rồi.”

“Nhưng phải nói, sau khi em gái Lý Sơ tự sát, cô ấy đã tuyên bố giải nghệ, rời khỏi giới ca hát. Trong chuyện này… Có phải có liên quan đến nhau không?”

“Ai biết được, loại chuyện này, người trong cuộc không nói, người khác vĩnh viễn không thể biết chân tướng. Nhưng tôi từng đọc một bài báo mà phóng viên đào ra, cô em gái Lý Sơ này luôn muốn đuổi theo bước chân của chị gái, từng ra album, nhưng tài năng có hạn, không có được tiếng tăm gì, mấy lần lên hot search đều do xào tin với chị gái, nghe nói quan hệ của hai người rất tệ. Sau đó, bệnh trầm cảm của Lý Sơ càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng tự sát dưới đường ray xe lửa, hơn nữa nghe nói khi cô ấy tự sát, Lý Huyền cũng có mặt, trơ mắt nhìn cô ấy…”

Người nọ không nói thêm gì nữa…

Tự sát dưới đường ray à, trường hợp như vậy, chỉ cần nghĩ đến, cũng đủ làm người ta cảm thấy sởn tóc gáy.

———-

Khi Lâm Hi chạy đến quán bar đã có mấy gã đàn ông ngồi vây quanh Lý Huyền đang say khướt, nhìn cô với ý đồ gây rối, trao đổi ánh mắt cho nhau. Anh khó chịu lẩm bẩm một tiếng, tức đến suýt hộc máu đi đến phía trước, thô lỗ túm lấy cổ tay Lý Huyền, đỡ cô đi ra quán bar, một gã đàn ông chặn ngang đường đi của anh, tên nhóc xen vào chuyện của người khác, chung quy không được chào đón.

“Này, tên nhóc thối, bớt lo chuyện của người khác đi.” Gã đàn ông đặt tay lên vai anh, ngang ngược uy hiếp.

“Chuyện của người phụ nữ này do tôi quản.” Giây tiếp theo, anh nắm tay gã, nhẹ nhàng gập lại, chỉ nghe thấy cổ tay vang lên một tiếng “Răng rắc” giòn vang, gã thống khổ gào lên, vẻ mặt nhăn nhó, cầu xin Lâm Hi buông tay. Lâm Hi không hề khách khí mà ném gã ra, đỡ Lý Huyền ra khỏi quán bar, không còn ai dám tiến lên ngăn cản.

Cơ thể Lý Huyền mềm như bông, hai chân cũng không có sức lực, cả người dựa vào cánh tay Lâm Hi, người đầy mùi rượu, ý thức không tỉnh táo. Lâm Hi ghét bỏ bĩu môi, thô bạo ném cô lên cái ghế dài ven đường, mất kiên nhẫn tìm điện thoại trong túi xách của cô, định gọi cho trợ lý của cô, đến khi tìm được điện thoại mới phát hiện ra có cài mật khẩu.

Anh bất đắc dĩ bỏ lại điện thoại vào túi, đẩy chân cô ra, cũng ngồi xuống ghế dài.

Anh rũ mắt liếc người ngồi bên cạnh một cái, sắc mặt cô ửng đỏ, thoạt nhìn có vẻ khá say, miệng lẩm bẩm không biết đang nói cái gì, trên người mặc một cái áo sơmi mỏng, kết hợp với váy ngắn, vì vừa bị lôi kéo, áo sơmi đã bung ra mấy khuy áo, ẩn hiện cảnh xuân kiều diễm trước ngực.

Ánh mắt Lâm Hi chỉ thoáng tiếp xúc một chút, sau đó vội vã dời đi, dưới ánh đèn nhàn nhạt, từng chiếc ô tô lao vút qua.

Chuyện gì thế này!

Anh châm một điếu thuốc, hút một ngụm, trên đường thỉnh thoảng có người đi ngang qua, ném ánh mắt kì quái về phía họ. Dường như cảm thấy thế này không ổn lắm, Lâm Hi ngậm điếu thuốc, duỗi tay, giúp cô cài lại hai cái khuy áo trước ngực.

Làn da cô tiếp xúc với bàn tay của anh, cơ thể Lý Huyền không nhịn được mà run nhè nhẹ.

Quả là một thân thể mẫn cảm…

Bảo sao ánh mắt nhìn cô đầu tiên lại hăng hái như vậy.

Càng là phụ nữ cấm dục, lại càng thu hút người khác… Ngoại trừ hơi giả dối, bên ngoài không dịu dàng, người phụ nữ này, thật mẹ nó tuyệt vời.

Nhưng anh còn chưa đạt tới trình độ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Thế nên bây giờ anh rốt cuộc đang làm gì? Cứu giúp từ thiện à?

Lâm Hi ném tàn thuốc xuống, đứng lên xoay người định đi, nhưng mới đi được hai bước, anh lại bất động, anh cau mày thầm chửi một tiếng, thật là phiền phức! Anh như phát điên quay lại, nắm cánh tay Lý Huyền, cúi người đặt cô lên lưng mình, cõng cô rồi đứng lên vững vàng, coi như đang vác một bó củi, đi ra đường lớn.

“Dù sao cô cũng được coi là một người nổi tiếng, tự nhiên lại một mình chạy đến quán bar ngầm uống rượu, trong đầu cô chỉ chứa đậu phụ thôi à?”

“Hay là lâu rồi chưa được lên hot search, cố tình làm việc sơ sẩy để quay lại chức thiên hậu?”

“Cô mẹ nó ăn cái gì mà lớn lên vậy, nhìn dáng người không tồi, thế mà lại nặng như vậy.”

Cả đường đi, tràn ngập oán giận.

Ngực cô mang đến xúc cảm lạ lẫm, đặt lên lưng anh, cào ngứa tim anh.

Trong thoáng chốc, Lâm Hi cảm nhận được rõ ràng, có một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống cổ anh.

“Rất xin lỗi.” Cô nghẹn ngào nói kèm tiếng khóc nức nở: “Thật sự rất xin lỗi.”

“Hừ.” Lâm Hi đi dưới ánh đèn đường, lạnh nhạt lẩm bẩm nói: “Vừa rồi không phải cô nói cái gì mà không hề hối hận, người cũng đã chết lâu như vậy rồi, mạnh miệng cái rắm ấy.”

“Lâm Hi, thật sự xin lỗi.” Cô gác cằm lên vai anh, không nhịn được xin lỗi anh.

Lâm Hi kinh ngạc quay đầu lại, hô hấp nóng rực phả bên tai anh, vô cùng ngứa ngáy.

“Rất xin lỗi.”

“Thật sự rất xin lỗi.”

……

Hết chương 12

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.