Cưng Chiều Em

Chương 27: Chương 27




Tối đó, Viên Nguyệt trổ tài nấu cho Tần Tử Huyên một bữa ăn thật thịnh soạn.

Bưng món ăn cuối cùng đặt lên bàn, Viên Nguyệt ngó ra phía phòng khách tìm bóng dáng Tần Tử Huyên “ Huyên Huyên, tới ăn tối thôi”
Tần Tử Huyên không biết từ đâu chạy vụt tới, kéo ghế ngồi ngay ngắn tại bàn ăn.

Ánh mắt lấp lánh nhìn qua một lượt những món ăn thơm nức trên bàn, không đợi thêm được nữa liền cầm đũa lên gắp thức ăn, vừa ăn vừa nức nở khen “ Tiểu Mật Mật tay nghề của cậu thật tuyệt vời, đều là những món mình thích”
Những món ăn trên bàn đều do Viên Nguyệt dốc công làm, đương nhiên là phải ngon rồi.

Cũng may cô và Tần Tử Huyên có khẩu vị giống nhau nên nấu một bữa cho hai người không có gì là khó.

Thấy bạn mình ăn ngon như vậy, Viên Nguyệt cười tươi múc một bát canh đặt bên cạnh cho Tần Tử Huyên “ Vậy cố ăn nhiều một chút”
“ Ưm….

Ưm…” Tần Tử Huyên lúc này không nói nên lời nữa rồi, cô đang chìm đắm trong đồ ăn.

Lâu lắm rồi cô mới ăn một bữa không phải đồ ăn nhanh.

Mang theo Viên Nguyệt về đây đúng là sáng suốt.
Ngược lại với Tần Tử Huyên đang ăn rất ngon miệng, Viên Nguyệt lúc này nhìn đồ ăn trên bàn lại không muốn động đũa.

Bụng cô đột nhiên đau thắt lên, Viên Nguyệt buông mạnh đôi đũa đang cầm trên tay.

Ôm lấy phía dưới bụng, trên trán cô dần túa ra từng đợt mồ hôi lạnh.

Gương mặt nhăn nhó vì đau đớn.

Tần Tử Huyên thấy Viên Nguyệt như vậy liền hoảng hốt qua đỡ lấy “ Viên Nguyệt, làm sao vậy?”

Viên Nguyệt một tay ôm lấy bụng, một tay lắc lắc ra hiệu như không sao.

Vịn lấy mép bàn đứng dậy “ Không sao đâu, dạo này mình ăn uống thất thường nên bị đau dạ dày thôi.

Cậu cứ ăn đi, mình vào phòng lấy thuốc”
Tần Tử Huyên không biết Viên Nguyệt lại đau dạ dày nặng đến như vậy, chắc do lúc trước công việc bận rộn nên mới dẫn tới như vậy.

Viên Nguyệt ôm theo cái bụng đang quặn đau đi vào trong phòng, cô nằm gục xuống giường.

Mồ hôi trên trán vẫn không ngừng túa ra, sắc mặt lúc này đã trắng bệch rồi.

Lúc trước cô cũng đau dạ dày nhưng không tới nỗi như vậy.

Cứ như vậy mãi không ổn, Viên Nguyệt cố gượng dậy lấy thuốc trong túi.

Bỏ thuốc vào miệng, tay cô run rẩy cầm cốc nước lên uống cho trôi thuốc.

Bỏ cốc nước lại về bàn, Viên Nguyệt lại nằm co lại trên giường, cố nhắm mắt lại ngủ cho qua cơn đau đớn.

Trong phòng vốn dĩ bật nhiệt độ rất ấm, nhưng người Viên Nguyệt lúc này vẫn run rẩy, từng đợt mồ hôi lạnh thi nhau tủa ra, cô chỉ biết co người chịu đựng.
Trong căn hộ của Viên Nguyệt, Đàm Khưu ngồi trầm lặng trên ghế Sofa.

Mọi góc ở trong căn hộ này đều hiện ra kỉ niệm vui vẻ ngắn ngủi của anh và Viên Nguyệt.

Đàm Khưu không ngờ Viên Nguyệt lại rời khỏi đây, không chịu cho anh một cơ hội giải thích.

Mang theo vẻ bất lực tựa đầu vào ghế, Vương Tinh chết tiệt.

Cũng tại cô ta mà anh với Viên Nguyệt mới xích mích như vậy.

Đang định cho thu mua lại Vương thị, coi như dạy cho Vương Tinh một bài học.

Đàm Khưu dừng lại một lúc, nhìn đăm chiêu vào tấm hình của Viên Nguyệt trong điện thoại của anh “ Viên Nguyệt, tôi không tin em không chịu xuất hiện gặp tôi”
Đàm Khưu tính Vương Tinh thành một con cờ để ép Viên Nguyệt phải tự động ra mặt gặp anh.

Khéo môi Đàm Khưu cong lên một đường cay nghiệt, không ngờ có ngày Đàm Khưu lại phải dùng khổ nhục kế để dụ một cô gái.

Đàm Khưu rút điện thoại ra, gọi một cuộc gọi bí ẩn.

Anh mặc kệ cho dù phải dùng bất cứ cách gì đi chăng nữa, anh cũng phải đưa Viên Nguyệt quay trở về bên mình.
Anh trai à, lần này nguy cơ bị mất vợ cao lắm đấy.

Vợ anh sắp bỏ trốn rồi.
Tần Tử Huyên ăn xong bữa cơm, đã dọn dẹp xong hết rồi vẫn không thấy Viên Nguyệt có chút động tĩnh nào.

Cô khẽ mở cửa phòng Viên Nguyệt ra, thấy cô đang đau đớn trên giường liền hốt hoảng chạy tới, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Giang Thiếu Tuân, trong lúc đợi phản hồi Tần Tử Huyên cẩn thận đỡ Viên Nguyệt dựa vào người mình “ Viên Nguyệt, Viên Nguyệt… Cố gắng một chút mình đưa cậu tới bệnh viện”
Giang Thiếu Tuân không nghe máy, Tần Tử Huyên liền gọi xe đưa Viên Nguyệt tới viện.


Lúc này còn đợi liên lạc được chắc Viên Nguyệt sẽ chết mất.

Đỡ Viên Nguyệt xuống dưới nhà đợi xe, Tần Tử Huyên còn phải đem theo những thứ cần thiết nữa.

May sao vừa xuống tới thì xe cũng vừa đến, đỡ Viên Nguyệt lên xe Tần Tử Huyên thúc dục tài xế lái nhanh tới bệnh viện tư nhân gần đó.
Thần sắc lúc này của Viên Nguyệt rất là kém rồi, mặt cô trắng bệnh, môi cũng tái nhợt đi.

Rơi vào trong mê man dựa hết vào Tần Tử Huyên.

Vừa tới sảnh bệnh viện, đã có y tá đẩy theo băng ca tới, đỡ Viên Nguyệt nằm lên đó.

Y tá, bác sĩ nhanh chóng đưa Viên Nguyệt vào phòng cấp cứu.

Trên đường tới đây Tần Tử Huyên đã liên lạc với phía bệnh viện, điều ekip trực tốt nhất tới lo cho Viên Nguyệt.
Đứng chờ bên ngoài phòng cấp cứu, Tần Tử Huyên không khỏi sốt ruột.

Lúc này Giang Thiếu Tuân mới gọi lại, anh ta chưa kịp nói gì, Tần Tử Huyên đã bắn một tràng “ Anh có phải anh trai Viên Nguyệt không vậy, mau tới bệnh viện tư Kinh Đài đi, Viên Nguyệt đang cấp cứu rồi”
Giang Thiếu Tuân nghe Viên Nguyệt phải đi cấp cứu, anh bỏ cả cuộc xã giao mà chạy đi.

Phóng xe hết tốc tới bênh viện.

Tới nơi, anh ta hớt hải chạy tới chỗ Tần Tử Huyên đang đi đi lại lại trước phòng cấp cứu “ Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên Viên Nguyệt lại vào phòng cấp cứu”
Lúc này, Tần Tử Huyên bất chợt oà khóc khi Giang Thiếu Tuân vừa tới.

Cô vô tư úp mặt vào ngực Giang Thiếu Tuân mà nức nở, giống như đã kìm nén rất lâu “ Tôi xin lỗi, lúc ăn cơm Viên Nguyệt nói đau dạ dày nên vào phòng uống thuốc.

Lúc đó tôi không để ý nhiều, đến lúc phát hiện ra thì tình hình của Viên Nguyệt đã rất xấu rồi”
Giang Thiếu Tuân bất ngờ trước bộ dạng này của Tần Tử Huyên.

Tay anh ta có chút gượng gạo đưa lên xoa nhẹ vai cô an ủi “ Không sao, không ai có thể lưỡng trước được mọi chuyện”
Trước ngực anh, Tần Tử Huyên vẫn đang tự trách mà khóc.

Đèn phòng cấp cứu đã tắt.

Viên Nguyệt được y tá đẩy ra ngoài, trông bên ngoài đã khá hơn chút rồi.


Bác sĩ vừa thực hiện cấp cứu theo ra ở phía sau.

Tần Tử Huyên vội vã gạt nước mắt chạy tới bên cạnh, nắm lấy tay Viên Nguyệt.

Giang Thiếu Tuân hướng vị bác sĩ kia hỏi “ Em gái tôi sao rồi?”
Ông ta đẩy gọng kính lên, giọng điệu nghiêm túc “ Bệnh nhân đã ổn rồi, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Nhưng mà, cái thai của cô ấy đang rất yếu, cần giảm khối lượng công việc và tĩnh dưỡng nhiều hơn”
Thai rất yếu? Viên Nguyệt đã có thai từ lúc nào chứ.

Tần Tử Huyên và Giang Thiếu Tuân đều ngạc nhiên nhìn nhau.

Không lẽ chính Viên Nguyệt cũng không biết chuyện này “ Cô ấy có thai sao?”
Bác sĩ như chắc chắn khẳng định lại lần nữa, hành nghề bao nhiêu năm, ông không thể chẩn đoán sai được “ Đúng vậy, cũng mới thôi.

Khoảng hai tháng, cái thai còn rất yếu nữa.

Người nhà nên chú ý chăm sóc”
“ Chúng tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ” Bác sĩ gật đầu rồi rời đi.

Viên Nguyệt được đẩy về phòng nghỉ.

Giang Thiếu Tuân vẫn còn chuyện ở công ty nên mọi thứ đều giao lại cho Tần Tử Huyên.

Cô lo lắng nhìn Viên Nguyệt đang nằm trên giường bệnh, lúc Viên Nguyệt tỉnh lại, cô biết nói ra sao đây.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.