Người đàn ông mang theo ánh mắt đầy ý cười nhìn gương mặt cô gái, nốt ruồi lệ bên khóe mắt như chứa đựng ánh sao.
Bỗng dưng Dung Hoan cứng đờ người, khẽ khàng thở ra một hơi dài, giọng nói giả bộ bình tĩnh: “Chuyện tối hôm qua... Cháu không nhớ gì hết.”
Cô nhóc này.
Nói dối không chớp mắt.
Anh không những không giận mà còn cười, đè thấp giọng xuống: “Trí nhớ Hoan Hoan kém thế à, thế thì chắc cháu cũng không nhớ chuyện tối hôm qua cháu dùng bình rượu đập đầu người ta nữa rồi.”
“...?!”
Dung Hoan hoàn toàn ngây dại.
Không phải nói camera giám sát hỏng rồi sao!
Cô nhìn sang bên cạnh, đầu ngón tay trắng nõn nắm lấy váy, nghĩ gì đó, một lúc lâu sau mới chậm rãi đáp: “Tối hôm qua anh ta tới quấy rối cháu trước.”
Ý là hành động đó của cô có thể thông cảm được.
Cảm xúc trong mắt anh bỗng lóe lên, sau đó anh giơ tay, xoa nhẹ đỉnh đầu mềm mại của cô, giọng nói lẫn ý cười truyền vào tận trong trái tim cô: “Ừ, cháu làm đúng lắm.”
Cô sững sờ, nhìn vào mắt anh, chỉ thấy môi anh hé mở, tiếp tục nói: “Nhưng cháu là con gái, làm vậy rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ khiến bản thân bị thương, biết chưa hả?”
Ánh đèn màu ấm ở ban công hắt xuống, kèm theo cơn gió nhẹ thoảng qua, nhẹ nhàng mềm mại.
Dường như có một cái dùi trống gõ một cái vào trái tim cô.
Cô không ngờ anh lại nói “Cháu làm đúng lắm”.
Khi còn bé, cô bị một cậu bạn nam bắt nạt ở trường, cậu bạn đó ngồi sau bàn cô, cứ chọc vào lưng cô mãi, còn giật bím tóc cô. Về sau Dung Hoan không chịu nổi nữa, đánh cậu ta một trận. Cậu bạn kia khóc mách giáo viên, giáo viên không phân đúng sai gì cả, phê bình cô vô học, nói dù thế nào cô cũng không nên ra tay đánh người khác, bắt cô xin lỗi cậu bạn kia.
Nhưng anh lại khác. Anh nghe cô giải thích xong, cũng hiểu rõ hoàn cảnh lúc đó của cô.
Cô gật đầu, đột nhiên nói ra: “Cảm ơn chú...”
Cảm ơn anh đã giúp đỡ cô vào tối hôm qua và sáng nay.
Anh nghe vậy thì nhướng mày lên, nhỏ giọng trêu chọc hỏi cô: “Cháu phải gọi chú thế nào?”
Cơ thể cô hơi cứng đờ, mấp máy môi, đôi mắt được lông mi vừa dài vừa mảnh che khuất, đầu ngón tay trắng mịn quấn lại với nhau.
Cô mở miệng, giọng rất nhỏ nhẹ:
“Chú Phó.”
Phó Tư Diễn đơ người, chỗ nào đó trong trái tim bỗng lún xuống, đầu lưỡi đảo qua hàm trên, khẽ cười đáp: “Ừ.”
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi anh lại vang lên, Phó Tư Diễn lấy lại tinh thần, hơi nhíu mày, đứng thẳng người dậy.
Dung Hoan lùi về phía sau một bước, nói: “Cháu về phòng đây.”
Anh gật đầu, Dung Hoan quay người, trong giây phút bước ra khỏi phòng, cô nghe thấy Phó Tư Diễn nói với người bên kia hình như gọi một tiếng “Bạch Ngưng”, giọng điệu không còn ý cười như nói chuyện với cô nữa.
Dung Hoan về phòng, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của mình trong gương.
Cô còn hơi ngây ngốc.
Cô căng thẳng... hay xấu hổ vậy?
Cô nhìn bầu trời sao ngoài cửa sổ, thở dài một hơi.
Phó Tư Diễn không giống tưởng tượng của cô chút nào.
...
Mấy ngày sau, Dung Khang Đạt ra nước ngoài dưỡng bệnh theo đúng kế hoạch.
Trước khi đi, ông gọi Phó Tư Diễn vào phòng sách. Trong phòng, trước mặt ông cụ là trà Phổ Nhĩ vẫn bốc hơi nóng, ông khoát tay lên ghế làm bằng gỗ lim, sắc mặt trầm ngâm, vừa mở miệng ra đã nhắc tới người ông yêu thương nhất: “Tư Diễn, trong lúc bác không ở đây, cháu chăm sóc Hoan Hoan giúp bác nhé. Con bé cũng đáng thương lắm, không còn bố mẹ, giờ bác lại sắp đi rồi...”
Giọng ông đầy cay đắng, Phó Tư Diễn an ủi ông ngay lập tức: “Bác Dung, bác cứ yên tâm dưỡng bệnh, cháu sẽ chăm sóc Hoan Hoan.”
“Con bé này rất ngoan, bác chỉ sợ con bé chịu ấm ức, bị người ta bắt nạt.” Ông cụ bất đắc dĩ xua tay.
Phó Tư Diễn nghĩ đến điều gì đó, bỗng cong môi cười, cảm thấy đôi khi ông cụ vẫn chưa hiểu Dung Hoan lắm.
Anh ngước mắt lên, cuối cùng vẫn nói:
“Cháu sẽ không để cô bé phải chịu một chút xíu ấm ức nào hết.”
Dung Khang Đạt đi xuống tầng, Dung Hoan tới đón, ông cháu nắm tay nhau, vừa nói chuyện vừa đi ra cửa, tài xế đã xếp vali xong, kính cẩn chờ ở đó.
Phó Tư Diễn và những người khác đứng ở phía sau, không tới quấy rầy họ.
Dung Hoan ôm Dung Khang Đạt: “Ông nội, ông đến nơi nhớ gọi điện thoại cho con nhé.”
“Cháu ngoan...” Ông cụ than thở, “Ông khám bệnh xong sẽ về ngay, Hoan Hoan phải ngoan ngoãn ở nhà chờ ông về nhé, được không?”
“Vâng.”
Dung Khang Đạt không cho Dung Hoan đưa mình ra sân bay, sợ cô sẽ khóc, ông chỉ để Phó Tư Diễn đi cùng.
Sau khi ông nội lên xe, Dung Hoan đứng tại chỗ, kiềm chế nước mắt, nhìn chiếc Bentley màu đen chậm rãi chạy khỏi đó, mãi tới tận khi nó biến mất khỏi tầm nhìn.
Dung Hoan tưởng rằng ông nội đi xa, nửa tháng ngắn ngủi chờ ngày khai giảng sẽ trôi qua thật yên ả.
Không ngờ sáng hôm sau, Dung Hoan thức giận xuống tầng lại thấy trong phòng ăn, dì Tịnh đứng trước mặt Phó Tư Diễn đang ăn sáng, giọng điệu lo lắng:
“Cậu Phó, người nhà tôi rất sốt ruột, mong tôi mau chóng trở về nhưng cậu và cô Dung không thể không có ai chăm sóc được...”
Dung Hoan nghe vậy thì dừng bước nhưng tiếng động của cô đã bị Phó Tư Diễn và dì Tịnh nghe thấy.
Dì Tịnh hơi lúng túng: “Cô Dung, cô dậy rồi à, đến ăn sáng đi.”
Dung Hoan đi lên trước, lễ phép gọi “chú Phó”.
Người kia giương mắt lên, nhìn khuôn mặt trái xoan xinh xắn của cô, sau đó đáp một tiếng, môi mỏng hơi nhếch lên.
Cô cụp mắt, ngồi đối diện anh. Vị trí vốn có của cô ở đây, do Phó Tư Diễn vừa khéo ngồi ghế đối diện cô thôi, cô cũng ngại dịch ghế sang chỗ khác, thế thì mất tự nhiên quá.
Trước mặt là đĩa sứ trắng đẹp đẽ, bày biện bữa sáng khéo léo, bánh mì ngũ cốc nguyên cám nướng hơi xém, mấy miếng thịt hun khói, kèm trứng gà và salad hoa quả. Nhưng cô không có tâm trạng ăn uống, chỉ nhớ tới lời mà người làm bữa sáng này vừa nói.
“Dì Tịnh, gia đình dì có chuyện gì sao?” Cô không nhịn được hỏi.
Hóa ra chị dì Tịnh bị bệnh nặng, cần tiền thuốc thang gấp, sáng nay người nhà gọi điện thoại khẩn cấp cho dì ấy, mong dì ấy về thăm nhà.
Dì Tịnh cảm thấy áy này, vốn dĩ ông cụ ra nước ngoài, ăn uống sinh hoạt thường ngày của Dung Hoan đều do dì ấy phụ trách, bây giờ dì ấy mà đi không biết phải mất mấy ngày.
Dung Hoan ngoan ngoãn nói: “Dì Tịnh, dì không cần lo lắng cho con, con có thể chăm sóc bản thân mà.”
Dung Hoan nhìn người đối diện, đôi tay cầm dao nĩa của người đàn ông thon dài, khớp xương đẹp đẽ, môi mỏng hơi mím, lúc không cười sắc mặt lạnh lùng khiến người ta cảm thấy khó có thể tới gần.
Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên, chạm mắt với cô.
Anh dần cong môi lên, chẳng biết vì sao Dung Hoan lại chột dạ cúi đầu xuống, đối diện vang lên giọng nói của anh: “Vậy thì mấy ngày tới cần mời giúp việc khác không?”
Cô ngẩng đầu lên, thấy anh đang nhìn mình.
Dung Hoan hơi ngẩn ra, lắc đầu, Phó Tư Diễn im lặng chốc lát, nói với dì Tịnh: “Vậy thì bây giờ dì cứ về đi, nếu cần giúp gì có thể liên lạc với tôi.”
“Còn Dung Hoan...”
Người đàn ông nhìn qua người được nhắc tới, hơi nâng cao tông giọng: “Tôi có thể chăm sóc.”
Dung Hoan: “...”
Dì Tịnh cảm ơn mà còn hơi run rẩy: “Cảm ơn cậu Phó.”
Dì Tịnh đi rồi, trong phòng ăn chỉ còn hai người. Bầu không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng dao nĩa ma sát trên đĩa sứ và tiếng tích tắc khe khẽ của đồng hồ lắc ở phòng khách.
Dung Hoan cúi đầu nhai nuốt, im lặng không nói gì.
Sáng nay cô cố ý dậy muộn, đoán rằng xuống dưới ăn sáng sẽ không đụng phải anh, không ngờ...
Trong lúc cô định nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi lên tầng, điện thoại Phó Tư Diễn đặt trên bàn bỗng rung lên.
Anh nhìn người gọi tới, ấn nghe.
“Tối mấy giờ?”
“...”
“Ừ, xong chuyện ở trường tôi sẽ qua.”
Dung Hoan uống nốt sữa bò, Phó Tư Diễn gọi điện thoại xong, cô đang định đi thì anh gọi cô lại: “Nhóc con.”
Dung Hoan: “?”
Sao anh lại gọi cô như thế... Một hai lần thì thôi, gọi nghiện luôn rồi à?
Nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách phát sáng long lanh, có chút nghi hoặc, cô thấy anh khẽ nhếch miệng lên, đặt dao nĩa xuống, lắc đồng hồ trong tay, nhỏ giọng nói:
“Tối nay chú không ở nhà, cháu ở một mình được không?”
Trái tim Dung Hoan bỗng đập thịch mạnh lên, cô có cảm giác như có kính vạn hoa tạo ra màu sắc đẹp đẽ trong mắt cô khiến tâm trạng bỗng tốt lên hẳn.
Cô gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ sợ anh không tin.
Anh dần nở nụ cười, đứng dậy, cầm điện thoại lên, đi trước.
Dung Hoan nhìn bóng lưng anh biến mất, cúi đầu cười trộm.
Dung Hoan vui vẻ không phải không có lý lẽ.
Trong căn biệt thự to lớn chỉ có một mình cô, có thể bước đi trên sàn nhà mát lạnh mà không cần đi giày, to gan ăn mấy que kem liền, bớt tập đàn piano một tiếng, chơi game nhiều hơn.
Quan trọng nhất là không có Phó Tư Diễn – người có thể quản lý cô ở đây, cô được tự do.
Sáu giờ tối, cô ra khỏi phòng đàn, đầu lưỡi hơi lạnh liếm môi.
Cô vừa ăn hai que kem, bây giờ không đói chút nào.
Cô định đi tắm, điện thoại bỗng hiện lên dãy số lạ.
Cô nghe máy, nghiêng đầu, mặt và vai kẹp điện thoại, lấy quần áo trong tủ ra: “Alo, xin chào?”
“Chú đây.”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc ở đầu dây bên kia khiến cô hơi cứng đờ người, cô với tay cầm điện thoại, kìm nén trái tim bỗng đập nhanh hơn, ngoan ngoan gọi: “Chú Phó.”
Phó Tư Diễn hỏi: “Đang ở nhà hả?”
“Vâng.”
“Ăn tối chưa?”
“Dạ?”
“Nếu chưa ăn thì chú bảo người mang ít đồ về cho cháu, muốn ăn gì?”
Dung Hoan chớp mắt, lập tức từ chối: “Không cần đâu, cháu ở nhà tự nấu ăn rồi...” Một mặt là cô không ăn nổi gì nữa, mặt khác là không muốn làm phiền anh.
“Hả?”
“Ăn... Ăn mì.”
Anh khẽ cười, đáp lời rồi cúp máy. Trên sofa bên cạnh truyền tới tiếng cười chọc ghẹo: “Ngài Phó à, cậu gọi cho người đẹp nào thế? Mở miệng ra đã hỏi ăn chưa, thân thiết quá đi.”
Tầm mắt lạnh lẽo như dao của Phó Tư Diễn bắn tới, trong mắt ngập tràn ghét bỏ: “Cậu có thể bình thường chút không?”
Vũ Lương cười ngả ngớn hơn: “Đậu xanh, tôi có chỗ nào không bình thường chứ.”
Trong phòng riêng to rộng của khách sạn cao cấp, hai người đàn ông ngồi đó, không khí vương vấn hương thơm nhàn nhạt, nhân viên phục vụ đi ra đi vào, bày thức ăn đẹp đẽ lên bàn.
Vũ Lương nghịch tóc, nhấc chân gác lên bàn trà, lười biếng hỏi: “Rốt cuộc cậu vừa gọi điện cho ai hả? Dịu dàng thế cơ mà.”
Phó Tư Diễn lấy lại tinh thần, nhướng mày, dụi tắt tàn thuốc trong tay.
“Một đứa trẻ.”
Vũ Lương ngây ra: “Trẻ con? Con mẹ nó cậu có con từ bao giờ thế?”
“...”
Phó Tư Diễn nhấc chân đạp Vũ Lương một phát, nhìn anh ấy: “Cháu gái tôi.”
Mấy giây sau, Vũ Lương mới kịp hiểu: “Không phải thiên kim nhà họ Dung đấy chứ?”
Anh ngầm thừa nhận, Vũ Lương ngạc nhiên: “Thế mà nhóc ấy lại về nhà họ Dung rồi.”
“Con bé vốn là người nhà họ Dung.”
Mặc dù Vũ Lương chơi với Phó Tư Diễn từ nhỏ nhưng anh ấy chưa gặp cô thiên kim này nhà họ Dung lần nào, bây giờ biết cô về nhà họ Dung thì cảm thấy rất ngạc nhiên. Nghe Phó Tư Diễn nói thế, anh ấy cười hì hì trêu chọc: “Không tệ nha ngài Phó, đột nhiên có thêm cháu gái nuôi, có phải thấy rất hạnh phúc không?”
Phó Tư Diễn lườm anh ấy, giọng điệu lạnh nhạt: “Cậu thích thì cậu nuôi đi?”
“...” Coi như anh ấy chưa nói gì đi.
...
Dung Hoan chỉ ăn đồ ngọt lấp bụng, tới hơn chín giờ tối, cô mới thấy đói. Trong phòng không có đồ ăn vặt, cô nghĩ ngợi chốc lát rồi xuống tầng nấu gì đó.
Cô đi ra khỏi phòng ngủ, dưới tầng tối mịt, chắc Phó Tư Diễn vẫn chưa về.
Cô thả lỏng hơn nhiều, hát ngâm nga đi xuống tầng, vào nhà bếp.
“Ăn gì đây ta...” Cô mở tủ lạnh ra mới biết dì Tịnh đi rồi mà vẫn để rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Cô lấy đồ ra định nấu mì.
Cô đeo tạp dề, rửa sạch tay, chuẩn bị đun nước.
Cô đi lấy nồi nhưng không ngờ nó nặng hơn cô tưởng rất nhiều, cô trượt tay, nồi rơi xuống đất.
“Rầm.”
“Á...”
Kèm theo tiếng nồi rơi xuống đất là tiếng kêu đè nén vì đau của cô.
Trùng hợp là nồi rơi xuống đập vào chân cô. Cô hít sâu một hơi, co chân nhảy lên mấy lần.
Đau quá...
Cô chau mày, mau chóng nhặt nồi lên, ngón chân đau buốt.
Cô cúi đầu xem chân của mình, ngón trỏ và ngón giữa đã sưng đỏ, cô đang nhìn ngắm nó thì tầm nhìn trước mắt bỗng tối sầm, một đôi dép đen đột ngột lọt vào tầm nhìn của cô.
Cô ngẩng đầu lên, trước mặt có thêm một người. Người đàn ông với gương mặt thanh tú lành lạnh, còn đang lau mái tóc nhỏ nước của mình, áo cộc tay màu đen bao bọc vóc người cường tráng của anh, đôi mắt như có hơi nước mờ mịt. Hình như anh vừa tắm xong, trên người còn có hương sữa tắm thoang thoảng.
Đột nhiên Phó Tư Diễn xuất hiện trước mặt khiến cô giật mình, cô mau chóng lùi về sau một bước, mí mắt giần giật.
Sao anh lại về rồi!
Phó Tư Diễn lướt qua cô, nhìn cà chua trên thớt, trứng gà và túi mì Xuân Dương sau lưng cô.
Anh giương mắt lên, con ngươi đen nhánh hơi co lại, một tay chống lên kệ bếp, cười hỏi:
“Lại ăn mì?”
Mí mắt Dung Hoan giật mạnh một cái, cô lùi về sau thêm bước nữa, nhìn qua chỗ khác, cố gắng che giấu sự lúng túng của mình.
“Cháu lại thấy đói...”
Anh khẽ cười, nhìn cơ thể nhỏ bé trước mặt, không vạch trần lời nói dối của cô.
Anh nhìn xuống dưới, chân phải cô hơi kiễng lên, ngón chân nhỏ trắng mịn có chỗ hơi ửng đỏ, trông có vẻ còn bị sưng lên, vô cùng chói mắt.
Thấy anh cúi đầu, Dung Hoan rụt chân về sau, không muốn anh phát hiện.
Phó Tư Diễn khẽ cau mày, đôi môi mỏng nói ra mấy chữ: “Chân bị làm sao?”
“Bị... Bị nồi rơi vào.” Mặt cô đỏ ửng lên.
Đáy mắt anh thoáng hiện lên mấy phần bất đắc dĩ, ý cười trên mặt giảm bớt theo: “Đi được không?”
Cô gật đầu, anh nhỏ giọng dặn dò: “Ra ghế sofa ngồi, chú đi lấy thuốc.”
Cô đang định nói không cần nhưng Phó Tư Diễn đã quay người đi rồi, không cho cô cơ hội từ chối.
Cô ảo não đánh đầu mình, nhảy lò cò tới ghế sofa. Một lát sau, anh đi từ trên tầng xuống, trong tay có thêm hòm thuốc.
Anh đặt hòm thuốc lên bàn trà, lấy tăm bông ra, thấm ít thuốc khử trùng, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Dung Hoan vươn tay ra: “Cháu tự làm...”
Anh không đưa tăm bông cho cô, giọng điệu như ra lệnh: “Đặt chân lên đây.”
“...”
Cô loay hoay đặt trên lên ghế sofa, vết thương sưng đỏ hiện rõ trong tầm mắt người đàn ông.
Anh vô thức nhíu mày, sau đó một bàn tay nhẹ nhàng giữ mắt cá chân mềm mại của cô, tay còn lại cầm tăm bông chạm vào nó, làm sạch vết bẩn.
Nhiệt độ nóng rực từ tay anh truyền qua da cô cuồn cuộn không ngừng, mang theo cảm giác tê dại, lan ra khắp toàn thân, nóng tới mức tay Dung Hoan đặt trên ghế đổ mồ hôi.
Rửa vết thương xong, anh lấy thuốc mỡ ra bôi tiếp, nó lành lạnh man mát.
Cô nắm tay lại, cụp mắt xuống, lông mi dày hơi run như cái quạt hương bồ, nhưng nó lại chẳng xua tan nhiệt độ trên mặt cô. Động tác dịu dàng của anh khiến cô không nhịn được ngẩng lên lén lút nhìn anh.
Sống mũi anh rất cao, đôi mắt đen nhánh, nhất là đôi mắt đào hoa và nốt ruồi lệ kia, không biết đã câu mấy hồn của bao người.
Dung Hoan nhận ra, từ nhỏ tới lớn ngoại trừ ông nội, chưa từng có người đàn ông nào tốt với cô như thế. Ngay cả bố dượng cũng chưa từng dịu dàng tới mức này. Có một lần mẹ không có nhà, cô chơi ở cửa, ngã một phát, bố dượng nhìn thấy mà chẳng hỏi han quan tâm gì cả, lạnh giọng bảo cô tự đi mua băng gâu dán vết thương, nói xong thì bế em gái đi ra ngoài.
Phó Tư Diễn thấy cô im lặng thì ngẩng đầu nhìn cô, không ngờ dáng vẻ đỏ mặt của cô bị anh tóm gọn.
Anh híp mắt, tiếng cười vụn vặt truyền vào tai cô: “Nhóc con đỏ mặt hả?”
“Cháu đâu có.” Cô nghiêng mặt qua một bên.
Anh bỏ tăm bông xuống, một tay gác lên thành ghế sofa, cơ thể ngả về trước tới gần cô, giọng nói đầy ý cười, ép thấp xuống áp bức người ta.
“Hoan Hoan có biết chú liếc mắt cái là biết cháu nói dối không?’