Anh giơ tay xoa đầu cô: “Chú Phó xử lý vết thương cho cháu rồi, mấy ngày tới chú ý một chút, nhé?”
“... Vâng.”
Anh ngồi thẳng dậy, ném tăm bông bẩn vào thùng rác, Dung Hoan vừa thở phào một hơi đã nghe thấy người đàn ông nói:
“Tối nay ăn mấy que kem rồi?”
Dung Hoan bỗng sững người, nhìn theo tầm mắt anh thấy vỏ kem đầy màu sắc trong thùng rác...
Ăn vụng mà không biết chùi mép.
Ánh mắt thâm thúy của Phó Tư Diễn phóng tới, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, giọng điệu chậm rãi: “Chỉ ăn kem mà không ăn cơm sao?”
Dung Hoan nghẹn lời.
Phó Tư Diễn muốn chọc cô, lấy điện thoại ra: “Chú nhớ là mấy hôm trước ông nội cháu còn nói với cháu rằng, dạ dày cháu không tốt, mỗi ngày chỉ được ăn một que kem, đúng lúc chú nhớ ra hôm nay chú chưa gọi điện cho ông ấy...”
Dung Hoang hoảng hốt, đi tới cướp điện thoại của anh, cơ thể áp sát tới gần anh, ngón tay thon mảnh vô thức chạm vào tay anh, y như vuốt mèo con khiến người ta ngứa ngáy.
Đôi môi đỏ của Dung Hoan hé mở, thấy mắt anh phát sáng, nhỏ giọng nói: “Chú Phó, chú đừng nói với ông nội, cháu đảm bảo sau này không thế nữa.” Ông nội còn đang khám bệnh, nếu ông biết ông ấy vừa không có ở nhà cái mình đã không nghe lời như thế, chắc chắn ông sẽ lo lắng cho dạ dày của mình lắm.
Dáng vẻ đáng thương của cô lúc này giống y như lúc ở hộp đêm tối đó, trái tim Phó Tư Diễn nhũn ra, nhìn chằm chằm cô, giọng điệu dịu dàng: “Dạ dày có khó chịu không?”
Cô lắc đầu.
“Lần cuối cùng đấy.” Anh cảnh cáo.
“Vâng.”
Anh mở khóa điện thoại, đưa cho cô, Dung Hoan ngây ra, nghe anh nói: “Đặt thức ăn ngoài đi, đừng nấu nữa, lát nữa chân trái cũng bị dập luôn mất.”
“... Dạ.” Cô chu miệng.
“Nhóc con, sau này không được nói dối trước mặt chú nữa, biết chưa?” Anh khẽ cười, thấp giọng hơn, “Lần nào nói dối cũng bị chú phát hiện phải làm sao đây?”
...
Sau khi đặt đồ ăn xong, Phó Tư Diễn lên tầng. Đồ ăn được giao đến, Dung Hoan đi phòng ăn rồi ăn nó.
Cô đang mở hộp ra thì điện thoại hiển thị cuộc gọi video, Thẩm Như gọi tới.
Cô ấn nghe, Thẩm Như hỏi cô ngày mai có rảnh không.
“Chúng ta tới nhà Dương Tuyết đi, trước kia cậu từng gặp cậu ấy rồi á. Cậu ấy mời chúng ta qua nhà cậu ấy chơi, cậu ấy mời mấy lần rồi nên tớ ngại từ chối.”
Khoảng thời gian trước, ở một buổi tiệc nào đó, Dung Hoan trùng hợp làm quen với cô chủ nhà giàu này, đó cũng là bạn của Thẩm Như.
Dung Hoan nghĩ ngày mai không có việc gì cả, cô bèn đồng ý.
...
Sáng hôm sau, Dung Hoan xuống tầng thì không thấy ai cả, trên bàn ăn cũng chẳng có gì.
Cô còn tưởng mình phải chuẩn bị bữa sáng, lấy bánh mì trong tủ lạnh ra thì nghe thấy tiếng động phía sau.
Phó Tư Diễn đi vào nhà, anh mặc quần áo thể thao, trong tay có một túi đồ.
Anh thay giày xong thì ngước lên thấy cô gái trong phòng ăn đang nhìn mình với vẻ mặt tò mò.
Anh đi đến trước mặt cô, bỏ bữa sáng xuống, hơi cúi người để ngang tầm mắt cô, mày hơi nhướng lên: “Sao hôm nay nhóc dậy sớm thế?”
Bây giờ anh gọi cô như thế cô không cảm thấy kỳ lạ nữa, cô ngoan ngoãn giải thích: “Hôm nay cháu và Thẩm Như tới nhà bạn chơi.”
Anh gật đầu: “Thế có kịp giờ không? Chú Phó mua bữa sáng, cháu ăn rồi mới đi chứ hả?”
“Vâng.” Cô xoa cằm.
Anh nhìn thứ trong tay cô, cười hỏi: “Tưởng chú không chuẩn bị bữa sáng hả?”
Cô gật đầu, bánh mì nướng trong tay cô đã bị anh lấy mất, tiếng cười khẽ trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô: “Cái này không còn mới nữa, sau này chú mua cho cháu, được chứ?
Cô khẽ đáp một tiếng, cảm thấy tim đập nhanh không bình thường cho lắm, cô không dám nhìn anh, đỉnh đầu lại được anh xoa nhẹ một cái: “Còn không ngồi xuống?”
Cô nhanh chân chuồn mất, ngồi xuống ghế, anh lấy bánh bao vào mì vằn thắn ra, đặt trước mặt cô: “Đủ không?”
“Đủ rồi ạ.” Còn nhiều là đằng khác.
Anh yên tâm lên tầng. Cô yên tâm ăn bữa sáng nóng hổi, một lúc sau thì cô thấy Phó Tư Diễn đi từ trên tầng xuống.
Anh thay bộ quần áo khác.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy anh mặc Âu phục. Cô nhìn thấy rất nhiều người mặc Âu phục nhưng chưa có ai mặc đẹp như anh, vóc người rắn rỏi, phác họa nên phong cách ưa nhìn nhất.
Anh đi tới, cười hỏi cô: “Có phải cảm thấy chú Phó rất đẹp trai không?”
“Không.”
Cô không nể mặt chút nào.
Anh không những không giận mà còn cười: “Trưa có về ăn cơm không?”
Cô lắc đầu.
“Sáng chú có việc, trưa cũng không về được, cháu phải ngoan đó, có chuyện gì thì gọi cho chú, biết chưa hả?”
“Vâng.”
...
Phó Tư Diễn ra khỏi nhà, Kế Sâm mở cửa sau chiếc Maserati ra, cung kính cúi đầu: “Mời ngài Phó.”
Sau khi lên xe, Kế Sâm ngồi ghế lái phụ nhìn về phía sau, thấy khuôn mặt lạnh băng của Phó Tư Diễn, hoàn toàn không còn nụ cười lúc ở nhà. Kế Sâm báo cáo công việc: “Ngài Phó, tôi đã in bài diễn thuyết ở buổi hội thảo của ngài ra rồi, trong tay ngài đó.”
“Ừ.”
Xe chạy một mạch về phía trước, Phó Tư Diễn cầm báo cáo đọc mấy lần, nhắm mắt lại.
Một tiếng sau, xe dừng trước một tòa cao ốc.
Cửa xe mở ra, một đôi giày da được làm thủ công bước xuống. Phó Tư Diễn chỉnh lại Âu phục rồi đi vào trong.
Trong đại sảnh của hội nghị ở tầng một, có rất nhiều người và phóng viên đã tới rồi. Vốn dĩ mọi người vẫn đang tùy ý trò chuyện với nhau, đột nhiên nghe thấy có người nói “Phó Tư Diễn đến rồi”, đưa mắt nhìn người đàn ông ở cửa ra vào, bỗng chốc thu hút rất nhiều ánh mắt của rất nhiều người, tiếng chụp ảnh cũng vang lên dồn dập.
Một vài người lớp dưới hoặc người mới thiếu kinh nghiệm chỉ có thể nhìn từ xa, chỉ có những người tài có chút địa vị trong nước mới đi tới chào hỏi trước.
“Anh Phó, ngưỡng mộ đã lâu, thật may mắn khi được gặp anh.” Người nói chuyện là một giáo sư kinh tế học ở trường đại học nào đó trong nước, địa vị rất cao, thế mà ông ấy lại chủ động chào Phó Tư Diễn.
Phó Tư Diễn mỉm cười, bắt tay với ông ấy: “Giáo sư Từ, tôi ngưỡng mộ ông đã lâu mới phải.”
Vốn dĩ mọi người đã ngạc nhiên lắm rồi, thế mà lại thấy Phó Tư Diễn đi tới chào vị giáo sư kinh tế học nổi tiếng trong nước Dương Sóc, Dương Sóc cười thân thiết, còn nhiệt tình giới thiệu anh với các giáo sư khác.
Mọi người không khỏi tò mò, rốt cuộc người này có lai lịch gì?
Hôm nay là ngày diễn ra hội thảo chuyên ngành kinh tế học toàn quốc lần thứ ba, người đến tham gia đều là người tài giỏi xuất sắc trong lĩnh vực kinh tế học trong nước. Người ngồi hàng đầu tiên toàn là người thế hệ trước đức cao vọng trọng, ngoại lệ duy nhất là Phó Tư Diễn cũng ngồi ở hàng đó.
Có một người trẻ tuổi ở hàng thứ hai nhìn thấy Phó Tư Diễn trẻ hơn mình mấy tuổi mà được người khác quan tâm như thế nên không phục, xì xào với người bên cạnh mấy câu: “Phó Tư Diễn này có gì ghê gớm? Không phải chỉ tốt nghiệp ở nước ngoài, phát biểu mấy bài luận văn thôi sao? Coi cái vẻ tự cao tự đại của anh ta kìa, tôi từng đọc “Suy nghĩ thận trọng khi chọn án lệ về toán kinh tế”, cũng chỉ có thế mà thôi.”
Anh ta soi mói đánh giá liên tục, Phó Tư Diễn đột nhiên quay người lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta, suy nghĩ vài giây rồi hỏi: “Ngài là Thành Ninh đúng không?”
Thành Ninh sửng sốt: “Anh... biết tôi sao?”
Phó Tư Diễn nhếch môi cười: “Lúc tôi học nghiên cứu sinh đã từng đọc luận văn của ngài, được gợi ý rất nhiều.”
“Hả?” Thành Ninh hất cằm lên.
Phó Tư Diễn tiện đà nói tiếp: “Trong một luận văn nào đó của ngài từng đưa ra quan điểm “mặc cả” là phân biệt giá cấp một. Nhưng trong “Kinh tế vi mô: quan điểm hiện đại” của Varian, tất cả các ví dụ thực tế trong giai đoạn hiện nay đều không phải ví dụ lý tưởng về phân biệt giá cấp một. Giá cả được tạo nên bằng cách mặc cả không phải mức sẵn sàng chi trả cao nhất mà nếu coi đó là mức sẵn sàng chi trả cao nhất thì không hợp lý chút nào.” Anh mỉm cười, “May mà sai lầm của ngài đã được giáo sư của bọn tôi đưa ra làm ví dụ tiêu cực, vì thế bọn tôi không mắc phải lỗi như thế nữa. Trong “Suy nghĩ thận trọng khi chọn án lệ về toán kinh tế”, tôi cũng giải thích thêm rồi, có cơ hội có thể thảo luận với ngài.”
Thành Ninh nghe xong thì mặt xị ra, chỉ biết cười gượng.
Sau khi hội thảo kết thúc, Dương Sóc nhiệt tình mới Phó Tư Diễn về nhà mình chơi: “Tiểu Phó, lần này từ chối nữa là không nể mặt tôi à nha.”
Được Dương Sóc mời, mọi người đều ghen tỵ. Năng lực và học thức của Phó Tư Diễn khiến những người có mặt ở đây đều kính phục, nhận được sự yêu thích của người trước cũng là lẽ thường tình.
Trên xe, Dương Sóc vuốt bộ râu bạc, cười nói: “Hôm nay diễn thuyết rất đặc sắc, tôi nghe mà mê mẩn.”
Phó Tư Diễn cười không nói, nhìn phật châu cuộn trong tay Dương Sóc, nói: “Bác Dương, trông có vẻ chuỗi phật châu trong tay bác chất lượng rất tốt.”
Dương Sóc cười híp cả mắt, gật đầu: “Đây là cháu gái yêu của tôi cất công ra nước ngoài với bố nó rồi chọn cho tôi đó, quả thực không tệ.”
Người quen biết Dương Sóc đều biết cháu gái của ông ấy là viên ngọc quý trên tay ông ấy, được nâng hứng trong lòng bàn tay, nhắc tới là kiêu ngạo.
Đến nhà, họ xuống xe, quản gia tới đón: “Ông chủ về rồi.”
Vừa vào cửa nhà, Dương Sóc định bảo cháu gái tới chào Phó Tư Diễn mà tìm một vòng không thấy đâu: “Tuyết Tuyết đâu rồi?”
“Có hai bạn học tới nhà chơi, họ đang chơi ở sân sau. Ông chủ, đến giờ rồi, ông đi uống thuốc thôi.”
Dương Sóc nhìn sang Phó Tư Diễn, áy náy nói: “Tiểu Phó, cậu cứ ngồi đi đã, tôi lên trên thay quần áo, tiện thể uống thuốc.”
“Vâng.”
Ông ấy đi mất, sân sau bỗng vang lên tiếng gọi rất to: “Dung Hoan, cậu tới nhìn bông hoa này!”
“Từ từ đã...”
Giọng nói quen thuộc, Phó Tư Diễn nhìn ra ngoài, bóng dáng cô gái nhỏ vụt qua tầm nhìn của nah.
Anh hơi ngạc nhiên, sau đó đứng dậy, đi ra sân sau.
Dương Tuyết và Thẩm Như ở một góc sân cắt hoa hồng, còn Dung Hoan nửa ngồi nửa quỳ ở góc khác ngắm cá vàng trong hồ, trông rất chăm chú.
Cô rắc thức ăn cho cá, thấy đám cá vàng ăn mất thì khẽ cười đứng dậy nhưng cô đứng dậy không vững, cơ thể ngã ra sau.
Cứ tưởng cái mông cô phải tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi, ai ngờ hai vai cô được ai đó giữ chặt từ đằng sau, cô ngã vào lồng ngực người đó, vấn vương nơi chóp mũi là mùi nước hoa nam nhàn nhạt.
Ao nước trước mặt xuất hiện một bóng râm, cô giật mình, nhanh chóng quay đầu lại.
Bộ Âu phục tinh tế của đàn ông đập vào mắt cô.
Nhìn dọc lên trên thấy cổ, đôi môi mỏng, mũi cao, rồi tới đôi mắt đào hoa quyến rũ kia.