Cưng Chiều - Mộ Nghĩa

Chương 74



“Buổi sáng đến đây thôi. Mọi người nghỉ ngơi một lát.” Phó Tư Diễn cố nén lại vẻ mệt mỏi, buông bút đứng dậy, một tay đút túi đi ra khỏi phòng họp.

Đi về văn phòng, cửa đột nhiên vang lên một giọng nữ nhân viên: “Tổng giám đốc Phó…”

Cô gái là một trong số trợ lý của Phó Tư Diễn, chỉ thấy cô ta vội vàng vọt vào, sắc mặt hơi hoảng hốt đưa điện thoại cho người đàn ông xem: “Tổng giám đốc Phó, đây là tin tức mới tuôn ra trên Weibo, có liên quan đến bà chủ...”

Phó Tư Diễn thấy rõ tiêu đề tin tức ở trên đó: Nghệ sĩ piano Dung Hoan lén gặp người đàn ông thần bí ở Paris, hai người có hành động thân mật. Bức ảnh phía dưới là Dung Hoan ở tiệm cafe nói chuyện phiếm với người đàn ông này. Hai người nói chuyện với nhau rất vui, lúc đi ra khỏi cửa hàng hình như còn có tiếp xúc tay chân. Đêm hôm đó Dung Hoan biểu diễn, còn có ảnh chụp được người đàn ông này có xuất hiện ở hiện trường, truyền thông còn suy đoán hai người cùng rời khỏi phòng hòa nhạc.

Kế Sâm ở bên cạnh cũng liếc mắt một cái, trong lòng giật nảy mình.

Phó Tư Diễn nhìn tin tức, đỉnh mày lập tức nhăn lại, con ngươi đen nhánh vững vàng thiêu đốt lửa giận: “Đám người này cái gì cũng dám viết.”

Người đàn ông lập tức đi vào văn phòng, sầm mặt móc di động ra, gọi điện thoại cho Dung Hoan.

Nhưng mà điện thoại vang lên mấy lượt đều không có người trả lời.

Trong lòng anh nháy mắt hiện lên ngàn vạn suy nghĩ: Có phải cô nhóc xảy ra chuyện gì rồi không? Có phải bị truyền thông vây đuổi chặn đường ở nước ngoài không? Anh không ở bên cạnh cô, hiện tại có phải trong lòng cô rất hoảng không?

Anh nhíu chặt mày, không ngừng nắm chặt tay như muốn đập vỡ điện thoại. Anh quay đầu nhìn về phía Kế Sâm, lúc mở miệng giọng như ngâm trong cát: “Bây giờ anh lập tức đi kiểm tra hành trình và tình hình hiện tại của Dung Hoan. Liên hệ Hall, xem cậu ấy có biết hiện tại Dung Hoan ở đâu không.”

Kế Sâm mấp máy: “Tổng giám đốc Phó, bà chủ...”

Câu “bà chủ đã đến DC” của anh ấy còn chưa nói xong, ánh mắt lạnh băng của Phó Tư Diễn đảo qua, rốt cuộc trong giọng nói không đè nổi sự phẫn nộ: “Con mẹ nó anh không đi nhanh đi?!”

Vừa dứt lời, cửa văn phòng bị người ta kéo ra.

Phó Tư Diễn lập tức nhìn thấy cô nhóc mà anh vốn cho rằng ở Paris xa xôi, giờ phút này mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng rộng thùng thình, váy ngắn màu nâu, đội mũ beret, vừa vặn cười xinh đẹp nhìn anh.

Mở miệng là giọng như nước suối trong: “Chồng ơi, em đã về rồi.”

Cô bước nhanh về phía anh đang sững sờ, sau đó bị anh ôm vào trong ngực. Anh cụp mi nhìn cô, còn có phần không thể tưởng tượng nổi: “Không phải bảo mai mới về à?”

Khuôn mặt cô cong thành hình trăng non: “Sao em có thể không muốn về sớm gặp anh đây?”

Phó Tư Diễn ngẩng đầu liếc Kế Sâm một cái, Kế Sâm ngay lập tức “vèo” một tiếng biến mất. Phó Tư Diễn giơ tay véo mũi cô, khóe môi không giấu được tươi cười: “Bé cưng trở về để cho anh niềm vui bất ngờ à?”

“Dạ!” Ý cười của cô nhẹ nhàng “Muốn hôn.”

Cô vừa dứt lời, anh đã khóa môi cô, tay ôm lấy eo cô không ngừng buộc chặt. Hơi thở của cô gái ngọt ngào, lập tức xoa dịu cơn tức giận trong lòng anh. Anh xoay người, đè cô ở trên tường, mạnh mẽ hôn cô.

Dung Hoan bị anh hôn đến nỗi gương mặt đỏ bừng, thiếu chút nữa không thở nổi. Anh buông môi cô ra, nhẹ nhàng gặm cắn ở vành tai cô, giọng khản đặc: “Bé cưng, anh rất nhớ em.”

“Em cũng nhớ anh...”

Trán kề sát nhau, Dung Hoan nhỏ giọng hỏi: “Tư Diễn, anh nhìn thấy tin tức kia chưa?”

“Ừ, đã thấy.” Anh nắm tay cô, dẫn cô ngồi xuống: “Hoan Hoan đừng lo lắng. Anh đi xử lý liền.”

Cô thấy vẻ mặt anh trầm ổn thản nhiên, hoàn toàn không giống giống lần trước điên cuồng ăn dấm của cô và Malloy, cô cười hỏi trêu anh: “Sao anh không hỏi em với người kia là thế nào?”

Anh ôm chặt cô, một tay khác gãi gãi thịt mềm trên cằm cô: “Vì sao phải hỏi? Vừa nhìn đã biết là truyền thông sinh sự bịa đặt. Anh tin tưởng vợ của anh, hơn nếu hai người thật sự có gì thì hiện tại em còn sẽ xuất hiện ở chỗ này à?”

Cô có thể đến thành phố Lâm, đã nói lên tối hôm qua vừa kết thúc buổi diễn là cô máy bay, nào tồn tại hai người rời đi nửa thật nửa giả như lời paparazzi.

Dung Hoan mỉm cười, không nhịn được hôn lên mặt anh một cái: “Cho dù anh không hỏi, em cũng muốn nói với anh.” Cô giải thích rõ ràng quan hệ của cô và Tô Đồng, còn có quá trình ở quán cafe của hai người hôm qua. Vừa khéo, vừa dứt lời, Tô Đồng đã gọi điện thoại đến.

“Xin lỗi nhé, Dung Hoan, em nhìn thấy tin tức kia chưa? Ngại quá! Nếu gây rắc rối cho em hoặc là em cần thì anh có thể gọi điện thoại cho chồng em để giải thích...” Đầu dây bên kia giọng Tô Đồng tràn ngập xin lỗi. Ngày hôm qua lúc buổi biểu diễn kết thúc, anh tìm Dung Hoan để đưa cho cô đĩa CD nhạc mà cô nói rất thích ở quán cafe hôm trước nên mới gây ra hiểu lầm này.

Dung Hoan mở loa ngoài điện thoại: “Không sao đâu anh Tô Đồng. Chồng em đang ở ngay cạnh đây, anh ấy không hiểu lầm.”

Phó Tư Diễn và Tô Đồng giao lưu vài câu, cuối cùng anh ấy mới thả lỏng: “Vậy còn cần anh giúp gì không? Hoặc là anh có thể giúp hai người làm gì không?”

Phó Tư Diễn nói: “Không có việc gì đâu anh Tô. Bên này, tôi sẽ xử lý ổn thỏa mọi việc.”

Cúp máy, Dung Hoan hỏi anh muốn xử lý thế nào, Phó Tư Diễn xoa đầu cô: “Đợi chút nữa em sẽ biết. Cô nhóc không cần nhọc lòng.” Anh liếc đồng hồ: “Có đói bụng không, đi trước ăn nhé?”

“Hơi hơi...”

“Vậy em ở đây chờ anh, ta đi ra ngoài một chút sẽ quay lại luôn.”

Phó Tư Diễn đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, nhìn về chỗ Kế Sâm ngồi. Kế Sâm hiểu ý, lập tức tiến lên, chủ động nói: “Cậu Phó, tôi đã tra xét, bên công bố hình ảnh đầu tiên là giải trí Tấn Dương, phó tổng giám đốc Tấn Dương là con trai thứ hai nhà họ Tạ.”

“Nhà họ Tạ?” Anh mắt trầm xuống.

“Bạn cùng phòng thời đại học của bà chủ, em trai của chồng Tạ Nhu. Tạ Nhu cũng làm việc ở Tấn Dương.”

Phó Tư Diễn cười lạnh một tiếng, rồi sau đó trầm ngâm nói: “Anh đi gửi cho tổng giám đốc Tấn Dương một món đồ...”

Kế Sâm nghe, cuối cùng, Phó Tư Diễn lại bổ sung một câu: “Đúng rồi, giúp tôi lập một tài khoản Weibo.”

-

Văn phòng tổng giám đốc giải trí Tấn Dương.

Tổng giám đốc Thạch Duy thưởng thức trà trong chén, cười tủm tỉm: “Trà Long Tĩnh này ngon thật, cảm ơn cậu Tạ.”

Tạ Khang xua tay, dư vị trong miệng ngọt lành: “Cái này cũng không phải là tôi mua, là Nhu Nhu gửi cho ngài. Cô ấy biết ngài thích nhất uống Long Tĩnh.”

“Ha ha con bé Nhu Nhu này chu đáo thật đấy. Lần này còn may cô ta gửi ảnh của Dung Hoan cho chúng ta, sáng sớm hôm nay vừa đưa tin ra, lượng truy cập và lượng xem tăng mạnh, hưởng ứng cũng không tệ lắm.”

“Con bé Tạ Nhu này có tài làm truyền thông bẩm sinh.”

“Cậu Tạ, cậu nói xem Phó Tư Diễn có thể tìm chúng ta nói chuyện hợp tác không?” Thạch Duy cười tủm tỉm.

Sở dĩ giải trí Tấn Dương là doanh nghiệp truyền tin tức hàng đầu hiện tại là bởi vì họ có nguồn tin tức chất lượng cao độc nhất vô nhị, có gan tung scandal của minh tinh, ngay cả minh tinh đều phải lén có quan hệ tốt với họ. Lần này bọn họ nghĩ đưa tin tức về Dung Hoan, Phó Tư Diễn hoặc là Dung Hoan vì một sự nhịn chín sự lành chắc chắn sẽ phải nhún nhường với bọn họ, đến lúc đó nói chuyện hợp tác thế nào cũng dễ.

Thay vì bọn họ phải nịnh bợ Phó Tư Diễn, không bằng để chủ đầu tư tự động tìm đến cửa.

Hai người chuyên tâm thưởng trà, đột nhiên một tràng gõ cửa vang lên phá tan bầu không khí thư thái nhàn nhã, Thạch Duy buông chén trà nói: “Vào đi.”

Trợ lý đi vào, đưa một tập tài liệu photocopy cho Thạch Duy.

Ông ta cầm lấy nhìn thì là tình hình hoạt động thật và ưu khuyết điểm của Tấn Dương, bên trong còn có mấy phần tài liệu viết Tấn Dương đã từng từng có rất nhiều giao dịch mờ ám phi pháp, một khi bị chính phủ tra ra là hậu quả một giây đóng cửa.

Thạch Duy vừa thấy, sắc mặt xanh mét: “Cái này... Đây là ai gửi tới?!!”

“Là người tên là ‘Phó Tư Diễn’.”

Trong lòng Thạch Duy và Tạ Khang vừa nghe đều giật nảy mình.

Thạch Duy nằm liệt trên ghế, tức giận vỗ vào tay vịn của ghế: “Sao Phó Tư Diễn có thể tra được mấy thứ này!”

“Tôi... Tôi không biết.” Tạ Khang cũng hoảng sợ.

Lúc này một cú điện thoại gọi đến văn phòng, chỗ thư ký chuyển máy nói là một người đàn ông tên là Phó Tư Diễn gọi tới.

Thạch Duy vội nhào lên nghe điện thoại: “Ngài Phó... Phó Tư Diễn?”

“Là tôi. Tổng giám đốc Thạch, nghe tên đã lâu.” Giọng người đàn ông trầm thấp.

“Ngài Phó! Tôi đã thấy thứ ngài gửi cho tôi... Đây là có ý gì?”

“Ngài Thạch, tôi đi thẳng vào vấn đề.” Hai giây sau, giọng trầm khàn của người đàn ông xuyên qua ống nghe điện thoại truyền đến: “Tấn Dương truyền thông tin lời không căn cứ, bôi nhọ vợ tôi. Ông biết hậu quả chứ?”

Cuộc trò chuyện trong suy nghĩ của Thạch Duy vốn không phải như vậy. Ông ta vốn còn có thể kiêu căng ngạo mạn nắm giữ quyền chủ động, nhưng bây giờ cầm phần tài liệu này, ông ta cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

“Ngài Phó, ngài hiểu lầm rồi. Thật ra chuyện này chúng tôi có thể giải quyết thỏa đáng...”

Người đàn ông lạnh giọng ngắt lời: “Ông cảm thấy tôi hiếm lạ giải quyết thỏa đáng của ông chắc? Tôi cho ông hai cách giải quyết. Cách thứ nhất, sa thải Tạ Nhu, công khai xin lỗi Dung Hoan làm sáng tỏ sự thật. Cách thư hai, tài liệu tôi gửi cho ông được công bố rộng rãi, hơn nữa chuẩn bị tiếp nhận khởi tố. Luật sư của tôi sẽ theo đến cùng.”

Anh nói xong, dứt khoát cúp máy.

Thạch Duy tức giận quăng ống nghe xuống đất, văng tục chỉ về phía Tạ Khang: “Nhìn xem đây các người chọc phải chuyện gì cho tôi!”

“Ông Thạch đừng vội, Phó Tư Diễn nói thế nào?!”

“Còn thế nào được nữa? Công khai xin lỗi làm rõ chuyện này, đồng thời đuổi việc Tạ Nhu.”

“Vậy sao được!”

“Con mẹ nó, nếu không thì Tấn Dương của chúng ta sẽ xong đời!”

-

Dung Hoan ở văn phòng đợi một lúc lâu, cuối cùng Phó Tư Diễn cũng trở lại. Cô bẹp miệng: “Sao anh đi lâu thế?”

“Xin lỗi cục cưng, anh vừa mới xử lý xong.” Anh nắm tay cô, dẫn cô ra khỏi cửa. Dung Hoan nghi hoặc: “Rốt cuộc anh xử lý thế nào vậy?”

“Em đợi lát nữa sẽ biết.”

Người này còn tỏ vẻ thần bí.

Anh hỏi cô muốn ăn gì, cô nói ăn thanh đạm một chút: “Buổi chiều em về nhà ngủ đã, hơi buồn ngủ.” Cô nói.

“Được rồi! Cơm nước xong anh đưa em về.”

Phó Tư Diễn đưa Dung Hoan đi ăn dimsum. Vào phòng riêng, hai người ngồi xuống, người đàn ông đưa thực đơn cho cô, tay khoác lên lưng ghế của cô: “Thích ăn gì thì gọi đó.”

Cô nhìn thực đơn, bực bội buổi sáng đều bị vứt ra sau đầu: “Bánh xá xíu, gỏi cuốn tỏi nhuyễn tôm tươi, khoai sợi, cánh gà rút xương, sủi cảo tôm...”

Anh không khỏi cười: “Ăn hết nhiều như vậy?”

“Em muốn nếm hết.”

“Được, chút nữa bé cưng không ăn hết thì anh sẽ xử lý em.”

Gọi món xong, anh nhân lúc không người, kéo cô và trong ngực: “Để anh hôn nào…”

Cô nhóc bị lời âu yếm của anh ở bên tai làm cho mặt đỏ tai hồng: “Phó Tư Diễn, anh đứng đắn tí đi...”

Cằm anh để lên đỉnh đầu cô, tiếng cười trầm thấp truyền đến: “Không phải em thích anh như vậy à?”

“...” Cô không hề nha.

Sau khi món ăn được bưng lên, Dung Hoan ăn từng miếng lớn, Phó Tư Diễn hiếm khi động đũa, phần lớn thời gian chỉ nhìn cô, chuyển đồ cô thích đến trước mặt cô.

Dung Hoan vừa nhét một miếng sủi cảo tôm vào miệng đang nhai, quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt chứa ý cười của Phó Tư Diễn.

Cô lập tức ửng đỏ mặt, vội nhai rồi nuốt sau đó quay đi: “Anh đừng cứ nhìn em...”

“Hoan Hoan, em ăn cơm rất giống hamster nhỏ, cực kỳ đáng yêu.” Anh nói.

“...”

Dung Hoan mắng yêu anh một câu, di động trên mặt bàn rung lên, cô cầm lấy nhìn là Hồ Hinh gửi tin nhắn: Trên mạng có truyền thông bắt đầu làm sáng tỏ chuyện của em, mau lên xem!

Cô mở Weibo ra, nhìn thấy có một nhà gọi là “Giải trí Tấn Dương” truyền thông làm sáng tỏ việc này. Dung Hoan gặp riêng người đàn ông là lời không căn cứ, hiện tại tỏ vẻ xin lỗi Dung Hoan vì bị hao tổn danh dự. Phía dưới cư dân mạng lập tức phản chiến, mãnh liệt khiển trách Tấn Dương, rất nhiều fans vẫn luôn đứng ra bảo vệ Dung Hoan kích động đến hỏng luôn.

Dung Hoan vui vẻ đưa điện thoại cho Phó Tư Diễn xem: “Ngươi nói xem sao bọn họ nói đổi là đổi? Có phải anh xử lý không?”

Anh không trả lời, nắm lấy tay cô hỏi cô: “Vợ ơi, chúng ta đăng Weibo đi.”

“Hả?”

Phó Tư Diễn lấy di động ra, đưa một bài mới viết xong trên Weibo cho cô xem: “Thế nào?”

Dung Hoan nhìn xong sắc mặt hơi đỏ, cuối cùng gật đầu, giọng uyển chuyển nhẹ nhàng: “Vâng...”

Anh cười, ấn đăng.

Mười lăm phút sau, Weibo này lẻn đến hạng đầu bảng hot search, thổi quét internet: Dung Hoan là vợ của tôi, là cô bé tôi để trong lòng cưng chiều cả đời, không có kỳ ai có quyền chửi bới cô ấy. Nếu tiếp theo còn có kiểu tin tức này, tôi sẽ liên hệ luật sư, nghiêm túc xử lý. @Dung Hoan

Ảnh là giấy đăng ký kết hôn của hai người.

Dung Hoan share lại, bình luận: Chồng tôi rất hung dữ.

Cư dân mạng phát điên rồi.

Con mẹ nó! Đây là tình yêu thần tiên gì.

-

Buổi chiều, Phó Tư Diễn đưa Dung Hoan về nhà. Chân trước anh vừa đi, chân sau cô đã ra cửa.

Nói là đi ngủ, thật ra là phải chuẩn bị bánh sinh nhật cho anh. Cô liên hệ một tiệm bánh ngọt cao cấp, là bánh kem có thể DIY, cô muốn tự làm cho anh một cái.

Xách bánh kem về nhà, Hồ Hinh cũng bê những đồ mà Dung Hoan dặn cô mua đến. Cô chuẩn bị xong thì gọi điện thoại cho Phó Tư Diễn: “Chồng ơi, tối nay anh về lúc nào?”

“Làm sao vậy? Khoảng 6 giờ nhiều.”

Cô cười trộm: “Dạ, về sớm chút nhé! Em chuẩn bị bữa tối cho anh.”

-

Màn đêm buông xuống, Maybach đón ánh đèn đường dịu ấm ở hai bên khu biệt thự đi vào, cuối cùng dừng trước cửa một căn biệt thự.

Phó Tư Diễn xuống xe, vừa bước vào cửa nhà, tiếng trò chuyện bên tai còn chưa dứt: “Cậu với Minh Dao cãi nhau thì nói với tôi làm quái gì, tôi có thể đưa chủ ý gì cho cậu?”

Vũ Lương khó chịu: “Không phải nhờ cậu hỏi Dung Hoan một tôi một tí à? Mẹ nó tôi cũng không biết dỗ con gái như nào...”

Phó Tư Diễn ấn vân tay, cửa “tích” một tiếng mở ra, anh đi vào huyền quan phát hiện ánh đèn lờ mờ, phòng khách dường như sáng lên mấy ánh đèn vàng mỏng manh. Anh đang buồn bực thì nghe được một giọng ngoan ngoãn đáng yêu: “Chủ nhân, ngài đã về rồi ~”

Anh nhìn thấy Dung Hoan từ phòng khách đi về phía cô, khi tầm mắt rơi lên cách ăn mặc của cô, hơi thở của anh chợt dồn dập.

Cô gái mặc một bộ hầu gái trắng đen xen kẽ bảo thủ, ngực là cổ áo em bé đáng yêu, thắt nơ con bướm và dây cột, giờ phút này cô đang nhìn anh, ánh mắt quyến rũ xấu hổ.

Đầu kia điện thoại, Vũ Lương nghe được giọng “Chủ nhân” nũng nịu, sợ ngây người, trong đầu miên man bất định: “Phó Tư Diễn, định mệnh cậu làm gì!”

Người đàn ông không để ý đến anh ấy, dứt khoát ngắt điện thoại, đi về phía Dung Hoan, kéo cô vào trong ngực.

Anh cụp mi nhìn cô, lòng bàn tay vờn quanh cằm cô, giọng khàn khàn đến đáng sợ: “Bé cưng, vừa rồi gọi anh là gì?”

Giọng cô nhỏ như muỗi kêu: “Chủ nhân...”

Cô vừa dứt lời, nụ hôn của anh như mưa bão đánh úp lại như là muốn đưa cô vào trong bụng mình. Bàn tay cô chống ngực anh, nức nở xin tha.

Anh nghe vậy, trong lòng thầm mắng một câu.

Cô thế này ai mà chịu cho nổi.

Mãi khi hôn đủ rồi, anh mới buông cô ra, tay anh xoa gương mặt cô, khóe môi khẽ cong: “Sao hôm nay mặc thế này? Đồ này của em tên gì?”

“...”

Dung Hoan có thể nghĩ ra chiêu này, còn không phải lần trước vừa mặc thế này Phó Tư Diễn cứ thường xuyên nhắc đi nhắc lại mấy thứ này ở bên tai cô. Hơn nữa hôm nay bộ đồ này rất bảo thủ, không lộ chỗ nào!

Tuy nghĩ như vậy, cô ngửa đầu ánh mắt lấp lánh nhìn anh, cười rất ngọt: “Chồng ơi, sinh nhật vui vẻ.”

Anh sửng sốt, phát hiện mình đã rất nhiều năm không mừng sinh nhật, anh đã sắp quên ngày này.

“Cảm ơn vợ.”

Cô giữ chặt tay anh, dẫn anh đi đến nhà ăn. Anh nhìn thấy một bàn cơm tây tinh xảo, ở giữa là một chiếc bánh kem.

“Đây đều là em làm?” Anh có phần bất ngờ.

“Đó là đương nhiên, bao gồm bánh kem. Chỉ cần anh thích, em đều có thể làm cho anh.”

Cô nâng bánh kem lên trước mặt anh, cười khanh khách: “Mau ước đi xong thổi nến.”

Anh nghe lời làm theo, cuối cùng thổi tắt ngọn nến. Dung Hoan hỏi anh: “Muốn nếm miếng bánh kem trước không?” Cô cười quệt miếng bánh kem bôi lên môi anh, ai ngờ anh giữ chặt gáy cô lần nữa hôn xuống.

Vị bơ thơm ngọt tản ra giữa môi răng, anh nhỏ giọng hỏi: “Ngọt không?”

“Ừm...”

Anh càng hôn cô mãnh liệt hơn, mấy ngón tay luồn vào trong váy. Cô lập tức đỏ mặt ngăn cản anh: “Hôm nay không thể giống hôm trước đâu! Em đã chuẩn bị bữa ăn này lâu lắm đó...”

Anh dừng lại, thở hổn hển ở bên tai cô: “Ai kêu hôm nay bé cưng mặc gợi cảm như vậy.”

Gợi cảm?? Rõ ràng cực kỳ bảo thủ cơ mà!

Người đàn ông không bắt nạt cô nữa. Hai người ngồi xuống, người đàn ông nhìn cơm tây tinh xảo trên bàn, cười hỏi cô: “Hoan Hoan không giới thiệu một chút à?”

“Cái này là gan ngỗng chiên bơ phối với canh bơ trứng thì là, bò bít tết tiêu đen rượu vang đỏ...” Dung Hoan đứng dậy đặt bát quan trọng nhất tới trước mặt anh: “Mấy món khác, em không dám bảo đảm ăn ngon, nhưng bát mỳ trường thọ thêm trứng thì em có thể bảo đảm, lúc trước mỗi lần đến sinh nhật em, mẹ em đều nấu cho em hì hì.”

Người đàn ông cười khẽ: “Thật đúng là Trung Quốc và phương Tây phối hợp.”

Phó Tư Diễn nếm mỗi món mấy miếng. Tuy rằng hương vị kém tiệm cơm Tây bên ngoài, nhưng anh biết đều là cô cực khổ tỉ mỉ chuẩn bị cho anh. Sao anh có thể không cảm động.

“Bé cưng rất hiền huệ.” Anh xoa xoa đỉnh đầu cô.

Thấy anh ăn vui vẻ cô cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Sau khi bữa tối lãng mạn kết thúc, Dung Hoan dẫn Phó Tư Diễn ra phòng khách. Cô để anh chờ ở đây, còn có niềm vui bất ngờ muốn cho anh.

Cô vội vàng chạy lên lầu, qua một lát cầm một cái túi xuống dưới, đưa cho anh: “Chủ nhân, quà sinh nhật ~”

Anh nhướng mày mở túi ra, phát hiện là một chiếc áo sơ mi màu trắng, Dung Hoan nói: “Đây là em đặt may riêng cho anh.”

Anh lập tức mặc thử, phát hiện rất vừa người. Hóa ra cô nhóc đã trộm ghi nhớ kích cỡ thân hình anh. Dung Hoan chỉ cổ tay áo của anh, anh lật ra nhìn, phát hiện điểm đặc biệt.

Phía trên thêu viết tắt ghép vần của Dung Hoan.

“Là em thêu lên, anh đừng chê xấu.” Cô ngượng ngùng sờ đầu.

Anh cười, ôm cô vào trong ngực: “Ừm, Hoan Hoan là áo bông nhỏ tri kỷ nhất của anh. Cảm ơn em, anh rất thích.”

Tối nay Phó Tư Diễn thật sự cảm nhận được niềm vui bất ngờ hết lần này đến lần khác. Một sinh nhật giản dị lại không kém phần lãng mạn thế này cũng chỉ có Dung Hoan có thể cho anh.

Cô nói, còn có một thứ muốn mời anh cùng xem.

“Đây niềm vui bất ngờ cuối cùng của đêm nay.”

Dung Hoan cùng anh làm tổ trên sofa. Cô mở TV ra, bên trong nhảy ra bóng dáng Dung Hoan.

Cô ngồi ở trước bàn, vẫy tay với màn ảnh: “Hi! hôm nay là ngày thứ hai sau khi đến New York, tuyết bên ngoài rất lớn. Tôi vừa ăn bữa sáng, có bánh kẹp. Ôi hiện tại tôi bắt đầu nhớ bữa sáng mà dì Tịnh làm rồi...”

Đây là video mà Dung Hoan tự quay cho mình lúc ở chung cư nước ngoài. Khi ấy cô cảm thấy cuộc sống quá buồn tẻ, lại không có người nói chuyện nên thỉnh thoảng tự quay cho mình một video, cũng coi như là hồi ức độc đáo. Ai ngờ lại quay một mạch liền ba năm.

Dung Hoan quay đầu nhìn về phía Phó Tư Diễn, cười nói: “Không phải anh cứ nuối tiếc đã bỏ lỡ ba năm của em à?”

Cô bằng lòng chia sẻ ký ức độc nhất vô nhị này với anh, như cùng đưa cô và anh quay lại khoảng thời gian đó.

Phó Tư Diễn nhìn màn hình không chớp mắt, mỗi video ngắn thì mấy chục giây, lâu là năm sáu phút, anh xem rất nghiêm túc.

Xem một hồi thì chuyển tới một video. Trong video là sáng sớm, Dung Hoan mặc áo ngủ, ôm chân ngồi ở trước máy quay phim, hốc mắt đỏ bừng.

Thời gian trên đó, Phó Tư Diễn nhớ rất rõ ràng, là sau cái hôm cô nói anh đừng liên lạc với mình nữa. Dung Hoan xấu hổ định giật lại điều khiển, muốn tua sang đoạn tiếp theothì bị Phó Tư Diễn ngăn cản: “Ngoan, anh muốn xem.”

Trong video Dung Hoan im lặng vài giây rồi khụt khịt nói: “Đêm qua chú Phó gọi điện thoại cho tôi. Tôi bảo chú ấy... đừng tiếp tục quấy rầy tôi. Tôi...” Cô nói mà nước mắt lại chảy ra: “Tôi không muốn thích chú ấy, nhưng tôi vẫn nghĩ về chú ấy cả đêm hu hu hu...”

Dung Hoan: “...” Mất mặt quá QwQ.

Phó Tư Diễn nhìn vừa đau lòng vừa muốn cười, ôm cô nhóc càng chặt hơn, môi hôn lên trán cô: “Tội nghiệp Hoan Hoan của anh.”

“Đó là do em còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

“Còn nhỏ như vậy đã thích anh, tốt lắm.”

“...”

Video lại tiếp tục, những ngày tiếp sau đó mỗi lần Dung Hoan ở quay video đã không còn nhắc đến Phó Tư Diễn. Anh hỏi có phải khi đó cô thật sự muốn quên anh không, Dung Hoan khẽ lắc đầu: “Em sợ em nghĩ tới anh sẽ lại rơi nước mắt.”

Đoạn thời gian đó, mỗi lần nghĩ đến anh, tâm trạng của cô giống như đang đi tàu lượn, từ trên mây rớt xuống thung lũng chỉ cần mất một giây, thậm chí còn thất thần rất lâu.

Mãi đến video Tết Âm Lịch năm thứ hai, Dung Hoan mặc áo lông dày nặng, múa may gậy tiên nữ trong tay, cười nói: “Ở nước Mỹ ăn tết chẳng vui tí nào, bắn pháo hoa cũng chỉ có một mình tôi. Năm trước lúc này ở thành phố Lâm...” Cô hơi dừng lại: “Tôi vẫn còn nhớ hôm chú ấy đi xem pháo hoa với tôi.”

Cô im lặng vài giây, nhìn về phía màn ảnh, cười xinh đẹp: “Năm mới vui vẻ nha, chú Phó.”

Phó Tư Diễn nói: “Lúc này em đã bình tĩnh hơn nhiều.”

Dung Hoan cụp mi cười:

“Đó là vì em nghĩ rằng mình đã hoàn toàn quên được anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.