Dung Hoan vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại lại lần nữa rơi vào sự im lặng kỳ lạ. Cô cắn môi nhỏ, giữa lúc lo sợ bất an, đầu kia rốt cuộc truyền đến tiếng vang.
Giọng nói rất thấp, như đang đè nén cảm xúc nào đó: “Chỉ có hai người?”
“Dạ... Cháu với cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường. Chơi xong cháu về nhà ngay.”
Cuối cùng anh nói:
“Trước 10 giờ.”
Nghe vậy, cô không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, ở nơi anh không nhìn thấy khóe môi khẽ cong lên, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chú Phó.”
Cúp điện thoại, Dung Hoan cầm di động, dựa vào ven tường. Không biết vì sao cô vốn nên vui vẻ, trong lòng lại nổi lên mùi vị khác lạ.
Trong đầu cô nhảy ra một suy nghĩ khó hiểu: Vừa rồi tuy rằng chú ý đồng ý, nhưng cô đu ra ngoài cũng không báo với chú ấy một tiếng. Có phải… chú ấy đã giận rồi không?
-
Ở đầu kia điện thoại, Vũ Lương nhìn Phó Tư Diễn nói xong một câu cuối cùng rồi vứt điện thoại xuống bàn, sắc mặt từ nắng chuyển sang mây mù, trong con ngươi vầng lên ánh đen nặng nề.
Trong không khí tràn ngập hương trà, bên bình phong che lại chậm rãi tản ra tiếng đàn cổ du dương, như đang ở giữa núi rừng.
Âm thanh tuyệt diệu giờ phút này cũng khó có thể làm người đối diện thả lỏng đôi mày đang nhíu lại. Vũ Lương thấy vậy đặt chén trà lên bàn trà cổ kính, nghiêng đầu nhìn về phía bên kia bình phong: “Đàn đến đây trước đã.”
Đầu kia sột soạt vài tiếng, là đứng dậy rời đi.
Vũ Lương đặt trà ngon ở trước mặt Phó Tư Diễn, đuôi lông mày khẽ nhếch: “Cháu gái nhỏ nhà cậu làm sao vậy?”
Xem xem gọi một cú điện thoại, lại có thể làm hứng thú thưởng thức trà nghe nhạc của cậu cả Phó mất sạch.
Phó Tư Diễn không trả lại, lại lần nữa cầm lấy di động, gọi cho một số khác: “Kế Sâm, Dung Hoan ở DC, anh bảo người đi xem tình hình thế nào.”
Vũ Lương nghe, cười: “Cô nhóc đi DC à? Đấy không phải chỗ của cậu à, lo lắng gì?”
Phó Tư Diễn ngẩng đầu lạnh lùng liếc anh một cái. Vũ Lương thức thời ngậm miệng lại, trong lòng lại thấy lạ vậy mà Phó Tư Diễn để bụng cô nhóc này như vậy.
Không quá ba phút, Kế Sâm điện thoại đến, báo cáo từ việc lớn đến việc nhỏ: “Cô Dung đang ở tầng một với cậu nhóc kia. Cậu ta chính là cậu chủ nhỏ nhà họ Tất. Hai người thoạt nhìn chỉ đơn thuần uống rượu nói chuyện phiếm, không hành động thân mật gì. Ngài Phó, có cần mở phòng riêng ở tầng hai để mời cô chủ lên không?”
Mày Phó Tư Diễn giãn ra: “Đừng quấy rầy cô ấy. Anh tự mình qua đó, ở đó trông chừng. Có chuyện gì thì báo tôi."
“Vâng.”
Ngắt điện thoại, một tay anh dựa vào sườn ghế chống đầu, đôi mắt khép hờ. Vũ Lương thấy vậy trêu chọc: “Xem ra hình như cháu gái nhỏ không làm người ta không bớt lo. Cậu Phó, nếu thấy khó giải quyết thì giao cho tôi, tôi dạy hộ cậu cho.”
Phó Tư Diễn đưa mặt nhìn Vũ Lương cười đến thô bỉ, ánh mắt lạnh băng hung hăng đưa sang:
“Cút.”
Đầu lưỡi Vũ Lương đứng vững ở hàm trên, ý cười không thu nổi: “Sao? Còn không nỡ à?”
Phó Tư Diễn im lặng hai giây rồi chợt cười thản nhiên, con ngươi đen nhánh ánh lên sự lạnh lẽo.
Vũ Lương bị nụ cười này làm cho sững ra rồi sau đó bên tai truyền đến giọng trầm thấp hơi khàn của Phó Tư Diễn…
“Của nhà cậu à, cũng dám mơ ước?”
Vũ Lương: “...???”
-
Dung Hoan trở về tiếp tục uống rượu với Tất Hào. Hai người đang trò chuyện, từ cửa có mấy trai xinh gái đẹp đi vào, nhìn thấy bàn bọn họ thì đi thẳng đến.
“Hầu Tử, sao hôm nay cậu lại đến đây?” Ánh mắt một nam sinh trong đó chuyển lên người Dung Hoan: “Vị này là?”
Tất Hào giải thích: “Một em gái hàng xóm của tôi. Các cậu cũng tới đây chơi à?”
Có nữ sinh mặc áo da váy ngắn đi tới, khuỷu tay đặt trên vai Tất Hào, cười đến quyến rũ xinh đẹp: “Đúng rồi, Hầu Tử, anh cũng chơi chứ?”
Tất Hào đẩy cô ta ra, nhìn Dung Hoan một cái rồi nói với các bạn: “Không được, mọi người chơi đi.”
“Ui da cậu làm mất hứng thế. Nếu cậu không yên tâm, có thể bảo em gái cậu đi chơi cùng.”
Mấy người bạn cậu một câu tôi một câu nói to dường như nhất định phải đưa cậu ta đi. Tất Hào đành phải dò hỏi ý kiến của Dung Hoan.
Cô nhìn ánh mắt khó xử của Tất Hào, cuối cùng mở miệng: “Tôi sao cũng được.”
Vì thế mấy người lên tầng hai. Phòng bao tầng hai có một mặt là pha lê có thể thấy sân khấu ở tầng một, mà người phía dưới lại không nhìn thấy được bên trong.
Sau khi mọi người vào chỗ ngồi, uống rượu, nhảy nhót, Dung Hoan ngồi cạnh Tất Hào. Nữ sinh gợi cảm vừa rồi lại đây dán vào Tất Hào, Tất Hào bỏ mặc, quay đầu hỏi Dung Hoan: “Còn muốn uống gì không? Lại gọi cho cậu một ly.”
Nữ sinh nhìn Tất Hào đối xử khác nhau như vậy, ánh mắt nhìn Dung Hoan có thêm vài phần đánh giá.
Nữ sinh đột nhiên đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Dung Hoan, ý cười tràn đầy: “Xin chào! Tôi tên Thất Thất, cậu tên gì?”
“Dung Hoan.”
Thất Thất cười nói: “Cậu là bạn của Tất Hào thì cũng là bạn của tôi. Hôm nay cậu cứ uống thoải mái, tiền đều tính cho anh tôi.” Cô ta chỉ nam sinh đang chọn nhạc.
Thất Thất chủ động lôi kéo làm quen với Dung Hoan, thế nhưng sự thanh cao lạnh lùng trong xương cốt hoặc là hướng nội lạnh nhạt của Dung Hoan làm người ta khó chịu. Thất Thất càng thêm không thích cô, nhưng gương mặt vẫn tươi cười đón chào.
Mấy chị em phụ nữ ngồi ở đây đề nghị đánh bài. Thất Thất mời Dung Hoan, Dung Hoan không từ chối nổi, đành phải gia nhập.
Mấy ván đầu, Tất Hào nhìn bài Dung Hoan, thỉnh thoảng chỉ điểm hai câu, đánh cho người đối diện hoa rơi nước chảy. Thất Thất nhìn Tất Hào kề tai nói nhỏ thân mật với Dung Hoan, đáy mắt càng lạnh lẽo hơn.
Ván thứ ba bắt đầu, Tất Hào nhận được một cú điện thoại. Cậu ta để Dung Hoan chơi trước, cậu ta đi ra ngoài một chuyến.
Cậu ta đi rồi, ánh mắt mấy chị em phụ nữ đánh giá Dung Hoan trần trụi hơn nhiều. Có người hỏi: “Dung Hoan, cô và Tất Hào có quan hệ gì? Cô thích cậu ấy?”
Dung Hoan khẽ mím đôi môi đỏ: “Tôi với cậu ấy chỉ là bạn.”
Nữ sinh cười nhạt: “Tất Hào tốt với cô như vậy, cô còn bảo là bạn à? Đùa chúng tôi chắc.” Nữ sinh tiến đến bên tai Thất Thất: “Cậu dạy dỗ con nhóc kia một chút đi. Nhìn cô ta thanh cao như vậy, tớ thấy mà buồn nôn.”
Thất Thất xua tay, để bạn mình câm miệng. Cô ta nhấp một ngụm rượu, cười quyến rũ, nhìn về phía người bên cạnh: “Dung Hoan, đừng nghe bọn họ nói bừa. Chúng ta tiếp tục đánh bài đi.”
Có nữ sinh nói muốn thêm tiền đặt cược, người thua phải xuống tầng một, hôn một người đàn ông mà bọn họ chỉ định.
Mặt Thất Thất lộ vẻ rối rắm: “Như vậy không tốt lắm đâu? Sẽ dọa đến Dung Hoan.”
“Ai muốn chơi thì phải chơi kí.ch thích, người sợ hãi có thể rời đi.”
Hàng mi dài của Dung Hoan khẽ chớp, ánh mắt nhìn ánh đèn màu rực rỡ ở dưới lầu, cô lạnh nhạt nói: “Tôi thế nào cũng được.”
Các nữ sinh sửng sốt, ngay sau đó mím môi cười.
Một ván mới lại bắt đầu, hai nữ sinh đều không làm địa chủ, Dung Hoan nhìn bài của mình cũng không tệ lắm bèn rút thêm ba lá bài.
Ban đầu, Dung Hoan đánh theo kế hoạch của mình. Thất Thất phát hiện cô ta có thể đè bài của Dung Hoan, bèn ra hiệu cho chị em tốt để phối hợp với cô ta.
Dung Hoan ra ba quân 10 theo 4, Thất Thất lập tức vứt ra ba quân A, Dung Hoan nói thôi.
Quyền chủ động vào bên Thất Thất, cô ta nhếch môi, dáng vẻ khí thế thắng lợi, tiếp tục đánh. Mấy vòng nhỏ tiếp đó, đều lấy Dung Hoan thôi mà kết thúc.
Có nữ sinh dựa đến bên cạnh Thất Thất, nhỏ giọng nói: “Tớ đã tìm được người ở dưới lầu cho cậu trước rồi, có ông bác mặt đầy nếp nhăn ha ha ha...”
Thất Thất nhìn về phía Dung Hoan, chỉ thấy cô đang lẳng lặng phân tích tự hỏi, không vội không nóng.
Cô ta cười, xem con nhóc này còn có thể giả vờ bình tĩnh đến khi nào.
Thất Thất ra một quân 2, cô ta chỉ còn một quân bài nhìn Dung Hoan không phản ứng, cười ném nốt quân 5 lên bàn: “Cậu thua...”
Nhưng mà còn chưa dứt lời, Dung Hoan đột nhiên lấy ra một quân K.
Thất Thất ngây ngẩn cả người: “Cậu...” Cô ta trừng lớn đôi mắt nhìn về chị em tốt ở phía đối diện. Cô ta cho rằng quân bài này ở trong tay bạn mình!
Nữ sinh kia cũng luống cuống, cô ta cũng cho rằng quân K ở trên tay Thất Thất!
Hai người ra ám hiệu với nhau, không biết có chỗ này lệch lạc, tính sót một bước này!
Dung Hoan nhìn về phía Thất Thất, nhoẻn miệng cười: “Còn một quân à?”
“...”
Vì thế tiếp theo, Dung Hoan bắt đầu ra bài đôi hoặc ba, Thất Thất chỉ có thể trơ mắt nhìn, sắc mặt xấu đi.
Một quân K cuối cùng xuống bàn, game over.
Dung Hoan nghiêm mặt: “Tiền cược của mọi người còn tính chứ?”
Hai nông dân giương mắt nhìn, trong chốc lát xấu hổ và giận dữ nói không ra lời, mạnh mẽ bị địa chủ ép khô.
Thất Thất cười gượng hai tiếng, mở miệng trêu ghẹo: “Dung Hoan, không nghĩ đến cậu chơi bài giỏi vậy.”
Dung Hoan uống một hơi cạn sạch cocktail trong ly rượu, khuôn mặt trong trẻo nhộn nhạo ý cười quyến rũ, lan ra hai bên má ngưng tụ thành má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Thất Thất bị nụ cười quyến rũ của cô làm cho sửng sốt. Lúc hoàn hồn, thân thể Dung Hoan đã hơi ngả sang bên cạnh cô ta, giọng lạnh lùng truyền đến bên tai…
“Tôi chơi bài tạm thôi, nhưng càng am hiểu vả mặt, chuyên trị các loại sen trắng tâm cơ.”
-
Ra khỏi DC, Dung Hoan quá giang xe của Tất Hào trở lại khu biệt thự.
Xuống xe, Dung Hoan đi ở trên đường, cảm giác như đạp lên bông, đầu choáng váng. Đêm nay trong lúc vô tình, cô đã uống không ít rượu.
Tửu lượng của cô kém, một chút rượu cocktail đã có thể làm khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng.
Tất Hào thấy thế, muốn đỡ cô, lại bị cô cố tình tránh đi: “Tôi không có việc gì.”
Tất Hào cụp mi, nhấp môi không nói một câu. Sau khi đưa cô đến cửa nhà, cậu ta mở miệng: “Xin lỗi, hình như tôi hại tâm trạng của cậu càng kém?”
Cô cười không nói chuyện tối nay cho cậu ta: “Không, tôi mệt thôi. Tối nay cảm ơn cậu.”
Tất Hào giật giật môi, cuối cùng nói: “Ừm... Vậy cậu về nghỉ ngơi đi.”
Cậu đi rồi, Dung Hoan lúc chìa khóa trong túi, nhưng mà lật tung hết lên cũng không tìm được.
Quên mang chìa khóa...
Cô gõ cửa, lại không có hồi đáp.
Cô cạn lời vỗ vỗ đầu, ngồi xuống bậc thang ở trước cửa, ôm đầu gối, vùi đầu vào.
Màn đêm buông xuống, hơi gió lạnh tạm thời thổi tan chút men say, làm cô nhớ tới rất nhiều chuyện quá khứ.
Nhà họ Vương, mẹ, cuộc sống quá khứ, ông, còn có rất nhiều người...
Như có một tấm mạng nhện đang quấn chặt lấy trái tim cô, thít cho cô không thể thở nổi.
Cuộc đời của cô có bao nhiêu thứ vô lực như hiện tại. Cô cô độc như vậy, cho dù là một ngọn hải đăng, nhưng thân cô ở trong biển sâu đen nhánh, chút ánh sáng này có là gì đâu.
Ý thức của cô dần dần mơ hồ, cơn buồn ngủ lặng lẽ bao phủ lấy cô.
Giữa lúc mơ hồ, bên tai truyền đến một giọng dịu dàng: “Nhóc sâu rượu, uống say rồi à?”
Phó Tư Diễn nhận được điện thoại của Kế Sâm nói Dung Hoan về nhà lại không vào cửa. Anh vội trở về, xuống xe thì nhìn thấy thân thể nho nhỏ cuộn tròn ở trước cửa.
Anh vốn cho rằng mình sẽ tức giận, ít nhất không tránh được sẽ dạy dỗ cô vài câu, nhưng mà cảm xúc tích tụ cả tối đều tan hết vào giây phút nhìn thấy cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy anh nửa ngồi xổm trước mặt cô, đôi mắt nhìn chăm chú vào cô mang theo dịu dàng như xưa, khóe môi treo nụ cười lười biếng, dường như đang cười dáng vẻ sâu rượu này của cô.
Cô ngơ ngác chớp chớp mắt, theo bản năng gọi anh, mở miệng giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Chú Phó...”
“Hử?” Anh hơi nhếch mày, rất có kiên nhẫn nói chuyện với cô.
“Cháu quên mang chìa khóa...”
Anh ừ một tiếng, nhếch môi, tiếng cười khàn khàn thoải mái lười biếng như là hạt cát nhỏ cọ làm lỗ tai người ta phát ngứa.
Ngay sau đó, anh giơ tay, vòng xuống dưới gối cô, vững vàng bế ngang cô lên…