Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1007: Chương 1083





Chương 1083
 
“Thực ra những năm vừa qua con cũng rất hận Lâm Niệm Sơ, không chỉ là vì Hòa Phong, mà còn bởi vì nó mà con và Nhật Linh phải chia xa ba năm trời.

Nhưng giờ ngẫm lại thì, nếu không có ba năm đó có lẽ con đã không thể biết bản thân yêu Nhật Linh nhiều đến mức nào, cũng sẽ không được gặp lại một Nhật Linh càng tốt hơn.

Có một số việc như đã được định sẵn rồi, như những kiếp nạn trong cuộc đời nếu không có sự tồn tại của nó thì câu chuyện sẽ không còn hoàn hảo nữa” Lâm Quân cười nói.

 
“Tóm lại là, buông bỏ thành kiến là chuyện tốt đối với tất cả mọi người.



 
Cha Lâm bật cười, đã lâu rồi ông không tâm sự với con trai mình nữa, bây giờ nói như vậy lại thấy có chút vi diệu.

 
Không thể không thừa nhận rằng, đứa con trai của ông đã có thể tự mình gánh vác một phương, thế giới này đã là thế giới của người trẻ tuổi Tồi.

 
Nguyện vọng của ông cũng chỉ là được an hưởng tuổi già với người vợ Hoàng Ánh đã cãi vã buông thả cả nửa đời của mình.

 
Mà yêu cầu duy nhất của ông chính là gia đình hòa thuận, con cái được bình an.

 
Có vẻ như sự kiện lần này đã làm cho chướng khí trong nhà họ Lâm ít đi rất nhiều, tâm trạng của Hạ Ly đã khôi phục lại như cũ, ngày nào cũng đòi Lâm Niệm Sơ, Lâm Niệm Sơ cũng theo đó mà được đón về nhà, mời bác sĩ tư nhân đến chăm sóc riêng.

 
Bởi vì mọi người đã không còn dùng ánh mắt thiếu thiện ý nhìn mình nữa mà Lâm Niệm Sơ đã trở nên hoạt bát hơn trước, dù vết thương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng đã xuống giường chơi cùng với ba đứa trẻ.

 
Năm mới, cả nhà toàn những cảnh thuận hòa.

 
“Hôm nay là ngày nghỉ lễ cuối cùng, mọi người cùng nhau nâng ly chúc ông bà nội được vạn sự như ý, năm nào cũng có ngày này.


 

Hạ Ly giơ bình sữa trong tay lên, nói câu mà Lê Nhật Linh đã dạy cho cô bé từ trước, nhìn rất giống một bà cụ non, gương mặt bụ bẫm nhìn cực kỳ đáng yêu.

 
“Tốt quá, tốt quá rồi” Cha Lâm và Hoàng Ánh đều cười vui không ngừng được.

 
“Nào nào nào, cả nhà cùng nâng ly, cụng ly với nhau nhé.

” Cha Lâm cao hứng đứng dậy, các con cháu cũng lục tục đứng lên theo, Lâm Niệm Sơ không hề ngoại lệ, sau những ngày qua cậu bé đã không còn câu nệ khách sáo như trước, cũng đã xuất hiện trong những bữa cơm gia đình.

 
Lúc này, chẳng biết vì sao bên ngoài lại vang lên tiếng pháo hoa, chúng nở rộ trên bầu trời, lấp lánh xinh đẹp.

 
Như là đang góp vui với gia đình hòa thuận nhà họ vậy.

 
Tiếc rằng qua lần trước trong lòng mọi người đã có chút không thoải mái đối với pháo hoa, nên không dám để cho lũ trẻ đi ra ngoài chơi.

 
Điện thoại di động đột nhiên rung lên, Lâm Quân buông chiếc ly trong tay, Lê Nhật Linh nhìn anh một cái, thấy anh đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.

 
“A lô, đang làm gì thế, nhà tôi đang dùng cơm, có muốn đến uống một ly không?”
 

Lâm Quân dựa vào cây cột ở bên cạnh, cất lời trêu ghẹo Hà Dĩ Phong ở đầu bên kia.

 
“Sao cậu cứ suốt ngày hãm hại tôi thế này hả, có chuyện rồi đây” Hà Dĩ Phong xoa đầu, cảm thấy cạn lời với Lâm Quân.

 
“Chuyện gì?”
 
“Có tin từ Mỹ gửi về!”
 
Quả nhiên câu này có tác dụng với Lâm Quân, anh không khoanh tay trước ngực nữa, nghiêm túc đứng thẳng lên lắng nghe.

 
“Sao rồi?”
 
“Người tôi cử đi đã dạo khắp các hang cùng ngõ hẻm, thậm chí còn tìm hiểu tin tức từ phía chính quyền địa phương, rì “Nói chuyện chính đi!”
 
Hiển nhiên, Lâm Quân không muốn nghe chỉ tiết quá trình, anh chỉ muốn thấy kết quả.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.