Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1109: Chương 1185





Chương 1185
 
Tình cảm vợ chồng trong sự quấn quít đầu môi dần dần nóng lên, nỗi nhớ vô tận vào thời khắc này cũng được giải tỏa.

 
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Quân dậy sớm.

Có vẻ như có Lê Nhật Linh bên cạnh bầu bạn, cả người anh đều sảng khoái, tâm trạng cũng tốt Vô cùng.

 
“Dậy sớm vậy sao?” Lâm Quân vừa mở cửa phòng đã tình cờ gặp phải Trần Hi Tuấn đang đi tới.


 
Anh quay đầu cười: “Cậu cũng rất sớm”
 
“Cũng bình thường thôi? Nhật Linh đâu? Vẫn còn chưa dậy sao?”
 
Trần Hi Tuấn không dễ gì mới chấp nhận việc Lê Nhật Linh là chị gái ruột của mình, nhìn thấy Lâm Quân và Lê Nhật Linh ở cùng nhau, khả năng những chuyện nên làm không nên làm đều làm cả rồi, anh đột nhiên cảm thấy hơi chán nản.

 
Nhưng anh còn có thể làm gì? Cho dù Lê Nhật Linh là chị họ của anh, anh cũng sẽ không đáng thương đến mức như vậy, nhưng mà chị em ruột thịt không thể ở bên nhau.

 
“Ừm, vẫn đang ngủ” Lâm Quân quay lại nhìn Lê Nhật Linh đang ngủ say, trong lòng ấm áp.

 
Trần Hi Tuấn nhún vai nhấc chân định rời đi, tuy răng đã chấp nhận hiện thực nhưng trong lòng vẫn chưa tiêu hóa được, vẫn là không nên tiếp tục ở đây chịu tội thì tốt hơn Sau khi mọi người ăn sáng xong, Lê Nhật Linh vẫn còn đang ngủ, không cần nghĩ các vị phụ huynh cũng biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ ngầm hiểu không đề cập đến.

 
Cuối cùng, chính là cú điện thoại của Lê Minh Nguyệt đã đánh thức.

 
Lê Nhật Linh, cô mơ mơ màng màng nghe Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt nói chuyện, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.


 
Lâm Quân đêm qua giày vò cô thật lâu, hiện tại cô thật sự rất buồn ngủ.

 
Lúc này, cô trừ việc đi ngủ cũng chỉ có đi ngủ, dường như không còn suy nghĩ nào khác.

 
“Nhật Linh, chị đã nghe thấy lời của em chưa đấy?” Lê Minh Nguyệt không nhịn được gầm lên trước giọng nói lơ đãng của Lê Nhật Linh.

 
Lời vừa nói xong, đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của Hà Dĩ Phong: “Đừng tức giận, đừng tức giận, cẩn thận đứa bé trong bụng”
 
Nghe xong câu này, Lê Nhật Linh nhất thời tỉnh táo lại, giọng nói có chút kinh ngạc: “Hai người vừa rồi nói cái gì thế, cẩn thận đứa bé?”
 
“Chị cuối cùng cũng nghe rõ rồi chứ? Đúng vậy, Nhật Linh, em có thai rồi!” Giọng nói vui mừng, phấn khích của Lê Minh Nguyệt phát ra từ điện thoại, qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được trọn vẹn sự ngọt ngào của Lê Minh Nguyệt lúc này Lê Nhật Linh lúc đầu rất ngạc nhiên, sau đó vội vàng chúc mừng: “Chúc mừng Lê Minh Nguyệt, cuối cùng em cũng có một đứa con của mình.

Giờ thì tốt rồi, em rốt cuộc không cần phải ghen tị với chị nữa”
 
Lê Minh Nguyệt luôn ngưỡng mộ việc Lê Nhật Linh có những đứa con đáng yêu, cô luôn muốn có một đứa trẻ, nhưng như thể bị nguyền rủa vậy, mãi mà không thể mang thai.

Lần này không biết thế nào mà lại mang thai rồi, cô không biết phải làm sao mới có thế diễn tả niềm vui của mình.


 
“Cảm ơn, em nghe nói Lâm Quân bọn họ đã về rồi, chị có muốn tối nay mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm không?” Lê Minh Nguyệt nóng lòng muốn nói với mọi người về việc mình mang thai, vậy nên không nhịn được mà đặt vấn đề Lê Nhật Linh.

 
Đương nhiên, Lê Nhật Linh mở miệng đồng ý, nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, vợ chồng em mời khách, tự quyết định địa điểm, buổi tối mọi người nhất định sẽ có mặt đúng giờ”
 
“Đã hứa chắc rồi nhé, đừng để em leo cây, nếu không em không nhận người chị này đâu nhé” Lê Minh Nguyệt cười đe dọa.

 
“Đừng lo lắng, nhất định sẽ đi” Chị em tốt của mình đang mang thai, muốn mời khách ăn cơm, Lê Nhật Linh làm sao có thể vắng mặt?
 
Cúp điện thoại xong, Lê Nhật Linh vội vàng đứng dậy tắm rửa, nói cho Lâm Quân biết tin tức tốt này.

Nghe xong, Lâm Quân cũng mừng thay cho Hà Dĩ Phong, dù sao thì anh ta cũng không dễ dàng gì mới có được tấm chân tình của Lê Minh Nguyệt, giờ đây cuối cùng họ cũng có kết tỉnh của tình yêu, quả thật là một điều đáng mừng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.