Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1163: Chương 1239





Chương 1239
 
“Trần Hi Lam?”
 
Nhìn thấy Trần Hi Lam hồi lâu không trả lời câu hỏi của Lâm Quân, ngược lại còn trâm ngâm như vậy, tưởng như là bay mất hồn rồi, Trần Hi Tuấn mới kêu một tiếng nhắc nhở.

 
Mạch suy nghĩ đột ngột bị cắt đứt, Trần Hi Lam thoáng giật mình, sau đó mới khôi phục tinh thần mà nhìn sang hai người.

 
“Quả thật là có một người như vậy!” Trần Hi Lam lại càng ra sức nhéo nhéo đầu ngón tay mình, cứ như là một đứa trẻ đang chuẩn bị nói ra bí mật của mình vậy.


 
“Hôm qua tôi đang chán thì vô tình gặp được một người, nhìn rất quen mắt, sau đó mới nhớ ra đó chính là người ở quán bar khi trước, cứu tôi khỏi tay của tên côn đồ kia.

Tôi không ngờ là tại Việt Nam, thậm chí là ở ngay thành phố này lại gặp được anh ta, sau đó cảm thấy hơi chán, nên đã cùng anh ta ra bờ biển chơi, sau đó uống mấy chai bial Nhưng mà hai người đừng có nghĩ nhiều nha, chúng tôi chỉ là uống bia nói chuyện phiếm với nhau thôi, không có gì khác!”
 
Trần Hi Lam nói càng ngày càng nhỏ, sợ rằng khi cô ta ngẩng đầu lên thì sẽ phải đối mặt với ánh nhìn chăm chằm của hai người kia, đặc biệt là của Trần Hi Tuấn.

 
“ồ, sáng nay hãy còn không chịu thừa nhận cơ, Trần Hi Lam, em đúng là càng ngày càng lớn gan.

Một người đàn ông chỉ mới gặp qua có một lần, mà em đã đồng ý đi cùng anh ta rồi: Trần Hi Tuấn tức giận trách móc em gái mình, có chút bất đắc dĩ, uống rượu thôi thì cũng chẳng sao, nhưng bây giờ đang là thời kỳ đặc biệt, dù James chắc chắn sẽ không nỡ ra tay với chính con gái ruột của mình nhưng cô cũng nên ý thức một chút về sự an toàn của bản thân chứ.

 
“Em… Trần Hi Lam vốn muốn giải thích nhưng lại bị Lâm Quân giơ tay lên ngăn lại, kêu bọn họ ngồi xuống ghế.

 
“Theo như cô nói, thì người này là đàn ông?”
 
“Phải, làm sao vậy?”
 
Cảm giác như Lâm Quân đã nhận ra được điều gì, Trân Hi Lam nghiêng đầu nhìn anh.


 
“Cô biết tên của anh ta chứ?”
 
Lâm Quân tiếp tục hỏi.

 
“Để tôi nghĩ một chút, anh ta đã nói với tôi rồi”
 
Trần Hi Lam gãi gãi đầu, dần chìm vào suy nghĩ.

 
“Đúng rồi, anh ta từng nói, tên anh là Minh”
 
Trần Hi Lam có chút phấn khích gật đầu, tay vỗ lên bàn một cái, tên của anh ta rất đặc biệt, cô còn nhớ là mình từng khen anh ta nữa, cũng nhờ vậy mà cô mới biết được bí mật rằng anh ta là một cô nhi.

 
“Minh!”
 
Lâm Quân khẽ nhắc lại cái tên này, trong lòng càng dấy lên nghỉ ngờ, anh ta không phải là tay sai của James sao?
 
“Anh quen anh ta sao?”
 
Thấy vẻ mặt kỳ lạ của Lâm Quân, Trần Hi Lam không nhịn được hỏi.


 
“Ừ, cũng không tính là quen, chỉ biết anh ta cũng là.

.

” Lâm Quân hơi dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Cũng là thuộc hạ của cha cô”
 
“Cái gì cơ?”
 
Trần Hi Lam không ngờ lại có chuyện như vậy, vẻ mặt cô ta có chút lo lắng, thuộc hạ của cha mà sao cô ta lại không biết cơ chứ?
 
Có điều đúng là cô ta cũng không biết quá nhiều người bên cạnh cha mình cho nên lúc này cũng không dám nói trước điều gì.

 
“Có khi nào là nhận nhầm người không? Biết đâu không phải người chúng ta đang nói tới?”
 
“Này này này, em gái tốt của anh ơi, em quen được một người anh đặc biệt như vậy, lại còn xuất hiện đúng lúc như thế, trên thế giới này lấy đâu ra chuyện nào trùng hợp vậy, hơn nữa anh ta rõ ràng đang ở nước Mỹ nhưng khi em tới Việt Nam anh ta lại cũng có mặt ở Việt Nam chứ?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.