Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1165: Chương 1241





Chương 1241
“Lâm Quân, anh cảm thấy thế nào?”
Trần Hi Tuấn đẩy đẩy Lâm Quân vẫn còn đang trầm tư suy ngẫm, muốn nghe xem anh có ý kiến gì hay không.

“Vấn đề bây giờ không phải là cái tên Minh kia mà là Nhật Linh.

Bất kể là tin tức này có chính xác hay không thì chúng ta cũng chỉ có thể tin là nó có mà không thể tin là không”

Lâm Quân bưng ly trà lên uống một ngụm rồi lại nhẹ nhàng đặt nó về trên bàn, chiếc ly và mặt bàn đập vào nhau phát ra một âm thanh giòn tan vang vọng.

“Trên giấy có nói ngày mai James sẽ ra tay với Nhật Linh, địa điểm chính là ở đường Bắc Giang! Tôi nhớ rằng tuyến đường Bắc Giang đó rất hiểm trở, nếu như.

James thật sự phát rồ lên thì hậu quả khôn lường”
Bọn Trần Hi Tuấn không biết răng lúc đó lòng bàn tay Lâm Quân đã toát đầy mồ hôi lạnh rồi, ai cũng không thể biết trong long anh lúc ấy bị dày vò đau đớn tới nhường nào.

“Nếu không thì ngày mai chúng ta không cho Nhật Linh đi ra ngoài?”
Trần Hi Tuấn nói.

“Đúng thế, chỉ cần chị Nhật Linh không đi ra ngoài thì bọn họ cũng không thể tìm đến tận cửa nhà chúng ta đâu chứ!”
James vẫn chưa điên cuồng tới trình độ đó.

Trần Hi Lam cũng cảm thấy đây là một biện pháp hay nên cũng vỗ tay tán thành.


“Không được, cho dù ngày mai Nhật Linh không bước chân ra khỏi cửa đi nữa thì bọn chúng vẫn còn có ngày mốt, ngày mốt nữa, thậm chí là mỗi một ngày sau này đều sẽ có nguy cơ gây nguy hiểm tới tính mạng em ấy tồn tại, hơn nữa khi đó chúng ta không biết địa điểm là ở đâu thì càng không có cách nào hiệu quả để bảo vệ em ấy cả”
Lâm Quân lắc lắc đầu nói, anh bỏ qua ý kiến này của bọn họ rất dứt khoát.

“Vậy thì cũng đúng, nếu như Nhật Linh phải ở trong nhà không được ra ngoài thì chắng khác nào giam lỏng, không khác gì đang ngồi tù, chắc chắn là chị ấy sẽ rất bực bội.


Trần Hi Lam cũng có hơi bực bội đi tới ngồi xuống ghế sofa, thế này cũng không được, thế kia cũng không được, dù sao thì cũng không thể cứ kéo dài mãi như thế được.

“anh nghĩ nên làm thế nào đây?”
Trần Hi Tuấn nhìn Lâm Quân, cậu ta cảm thấy Lâm Quân không thể nào không có cách gì được.

“Tôi?” Lâm Quân cúi đầu đăm chiêu.


“Ngày mai chắc chăn Nhật Linh sẽ đi ra ngoài, tôi ngăn cản em ấy lại một lúc thì chắc chắn là có thể, nhưng cũng không thể nào mỗi ngày đều ngăn cản em ấy được”
“Điều này thì tôi cũng hiểu rõ, tôi nghĩ là, nếu không thì bắt đầu từ ngày mai, buổi sáng thì tôi sẽ đi theo chị ấy, nói chung là sẽ ở bên cạnh chị ấy mọi lúc mọi nơi, dù sao thì tôi cũng là con trai của ba tôi, những tên thuộc hạ đó cũng không thể làm gì được tôi! Có tôi ở đó thì chị Nhật Linh cũng có thể an toàn hơn một chút” Trần Hi Tuấn nói ra suy nghĩ riêng của cậu ta, chờ đợi câu trả lời của Lâm Quân.

“Cậu?” Lâm Quân nhìn chằm chằm Trần Hi Tuấn, do dự một lúc lâu rồi mới nói: “Chỉ một mình cậu thì sợ là cũng không ổn”
Lâm Quân lắc lắc đầu từ chối.

“Vậy thì anh cũng có thể sắp xếp thêm vài tên vệ sĩ nữa, âm thầm núp trong bóng tối bảo vệ cho sự an toàn của chị ấy”
Trần Hi Tuấn tiếp tục nói: “Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng tương đối bị động, chỉ có thể phòng vệ chính đáng mà thôi, không thể chỉ dựa vào một miếng giấy mà chủ động ra tay với người khác được”
đang ám chỉ tôi!” Lâm Quân lạnh lùng liếc nhìn Trần Hi Tuấn một cái.

“Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.