Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1259: Chương 1335





Chương 1335
“Giám đốc, đây là bản hợp đồng bồi thường đấu thầu họ gửi đến”
Robert vừa dựa vào chiếc ghế giám đốc, muốn hưởng thụ cảm giác làm giám đốc một chút thì đã bị trợ lí làm gián đoạn.

Ông ta không buồn mở mắt nhìn văn kiện trong tay trợ lí, lạnh lùng hừ một tiếng: “Để đó trước đi”
“Vâng!”
Robert mới lên chức, công ty đã gặp phải nguy cơ về kinh thế, ông ta nổi giận nhưng không làm gì được.


Trợ lí nhanh nhẹn đặt văn kỉ: lên bàn, mau chóng ra ngoài.

Chỉ để lại mình Robert đang tức giận bất bình trong phòng làm việc”
“Chín triệu đô!”
Robert cầm tờ hợp đồng lên nhìn cái, ánh mắt đầy sự phẫn nộ, gì mà con nhà giàu nhất Đông Nam Á, điều tra mấy ngày đều không có tin tức, hôm nay phải xem bộ mặt thật của mày.

“Peter, sắp xếp văn kiện một chút, chúng ta đi thăm hỏi vị con trai nhà giàu nhất Đông Nam Á này”
Robert nhấn máy bộ đàm, nói với trợ lí ban nãy.

“Giám đốc, theo thời gian địa điểm chúng ta đã hẹn thì còn một tiếng nữa”
“Nói thừa làm gì, bảo cậu đi thì đi, tôi muốn qua đó bây giờ.


Càng nghĩ càng thấy chuyện này như một cái bẫy, trong lòng Robert thấy sốt ruột bất an, cảm thấy không thể đợi nổi.


“Vâng, vâng, vâng!” Trợ lí liền gật đầu, không dám phản đối.

Hai mươi phút sau, Robert rất nhanh đã đợi sự xuất hiện của vị con trai nhà giàu nhất Đông Nam Á ở trong toà nhà thương mại đã hẹn, ông ta nhìn đồng hồ một chút, thi thoảng lại gõ ngón tay, trông rất nóng lòng bất an.

Mà những điều này, đều do tên con trai nhà giàu nhất Đông Nam Á tạo ra.

“Giám đốc có muốn uống trà trước không?”
Trợ lí thấy Robert sốt ruột, đứng ở sau anh ta mấy phút cũng thấy bức bối, chỉ muốn tìm cớ ra ngoài hít thở không khí trong lành.

“Đừng làm phiền tôi!” Robert mất kiên nhẫn nói.

Sau đó nhìn trợ lí một cái, nói tiếp: “Mau ra ngoài xem bọn họ đã đến chưa?”
“Vâng, tôi đi ngay”
Trợ lí thở phào một hơi, đi ra ngoài.


“Ài! Ông Lê, ông không thể vào!”
“Không phải bảo cậu đi xem người đến chưa sao? Làm ồn gì thế?”
Bị âm thanh ồn ào bên ngoài làm phiền, Robert mất kiên nhẫn chuyển chiếc ghế xoay, gương mặt kinh ngạc dần trở thành nụ cười đắc ý “Lê Vân Hàng! Ông tới đây làm gì?”
“Tổng giám đốc Robert, tôi tới thăm ông mà, ông bạn!”
“Giám đốc, tôi không ngăn được ông ta”
Pete đứng sau áy náy nhìn Robert, Robert xua tay.

“Cậu ra ngoài trước đi”
“Vâng”
Lê Vân Hàng không câu nệ chút nào, kéo một chiếc ghế ngồi xuống.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.