Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1333: Chương 1414





Chương 1414
Anh ta đi từng bước tới bọn họ, bà Lê nhìn thoáng qua Lê Đức Dương rồi lại nhìn về phía Hà Dĩ Phong, bà ta cũng không biết là Hà Dĩ Phong muốn làm gì.
“Anh muốn làm gì, lại muốn đánh người à? Dù gì Hà Dĩ Phong anh cũng là chủ tịch của một tập đoàn lớn, ban ngày ban mặt mà ra tay đánh người như thế thì không tốt cho hình tượng của tập đoàn đâu!”
Lê Đức Dương chỉ vào Hà Dĩ Phong rồi nói với vẻ sợ hãi, dù thế nhưng anh ta cũng cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình.
“Tôi sợ rằng đánh các người sẽ làm bẩn tay tôi.”
Hà Dĩ Phong cười một cái rồi nói tiếp.

“Các người luôn miệng bảo mình là người thân của Lê Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt là máu RH+ hiếm, ba người…!
Hà Dĩ Phong đi qua đó rồi chỉ vào bà Lê, ông Lê và Lê Đức Dương nói tiếp.
“Ai là máu RH+? Bây giờ Lê Minh Nguyệt cần truyền máu, chỉ một mình bác Lê thì sợ không đủ, chỉ cần một trong ba người các người có.
nhóm máu đúng với nhóm máu của Minh Nguyệt thì tôi sẽ cho các người tiền, muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu.”
Hà Dĩ Phong nhếch môi nở một nụ cười lạnh lùng, anh ôm một thái độ châm chọc nhìn về phía ba người.
Anh vừa nói xong thì ba người nhà họ Lê đều nghẹn họng.
“Sao thế? Không phải vừa nấy luôn miệng nói muốn thăm Lê Minh Nguyệt, nói mình là người thân của cô ấy à? Bây giờ không muốn truyền máu cho cô ấy ư? Đây là thái độ của một người thân nên có à?”
Nụ cười của Hà Dĩ Phong lại càng thêm tươi tắn, anh ta nhìn về phía Lê Đức Dương, ánh mắt của anh ta như nhìn về một con sâu cái kiến.
“Hay là anh đi! Làm anh trai, lại là người trẻ tuổi nhất, cho em gái mình chút máu thì có sao đâu chứ nhỉ? Mau đi xem đi, chờ mọi chuyện xong xuôi thì tôi sẽ sắp xếp công việc lại cho anh, thậm chí đầu tư cho anh làm buôn bán nhỏ cũng được.

Không phải các người luôn nói muốn mua nhà ở Hà Nội à? Tôi sẽ mua cho mấy người, chỉ cần mấy người có thể giúp được cho Lê Minh Nguyệt là được rì “ÁP”

Lê Đức Dương nhìn thoáng qua bà Lê với vẻ chột dạ, anh ta không biết nên nói thế nào mới được.

Người khác không biết nhưng mấy người bọn họ đều biết rất rõ, sao lại thử máu được chứ, làm vậy thì chẳng khác gì là lộ chuyện.
Bà Lê vội vã đi lên chắn trước mặt Lê Đức Dương như gà mẹ bảo vệ gà con, bà ta lắc đầu với Hà Dĩ Phong.
“Sao lại không được?”
Bà Lê đặt ngón tay lên thái dương, cố gắng bịa chuyện.
“Bởi vì sức khỏe của con trai tôi không được tốt lắm, không thể rút máu.

Đến lúc đó Lê Đức Dương có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm, cậu chắc? Đây là con trai yêu quý của tôi đó.”
Khó khăn lắm bà Lê mới nghĩ ra được cái cớ này, bà ta mừng thầm trong lòng, thậm chí còn có chút đắc ý mà ngẩng mặt lên.
“Ừ, con của bà nhìn buồn bã ỉu xìu, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, không làm chuyện đứng đắn, ngồi ăn chờ chết, vừa nhìn là biết sức khỏe không tốt, chắc là suy thận nhỉ!”
Hà Dĩ Phong nhìn về phía Hà Dĩ Phong rồi nói với vẻ châm chọc.
“Cậu mới suy thận ấy!”

Lê Đức Dương không vui, nhưng lại bị bà Lê ngăn lại.

Bà ta ra hiệu cho con trai mình, chỉ cần không truyền máu là được, suy thận thì có làm sao.

Nếu như chuyện này lộ ra ngoài thì bọn họ chẳng còn gì để vớt vát nữa.
“Nếu không thì ông nhé, cũng chỉ còn mỗi ông rồi!”
Hà Dĩ Phong quay người nhìn về phía ông Lê.
Ông Lê run rẩy, không dám nhìn thẳng vào anh ta.
“Sao, sức khỏe của ông cũng không được tốt à?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.