Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1359: Chương 1440





Chương 1440
Lâm Quân nhìn chằm chằm vào cô, nhiệt độ và gương mặt quen thuộc để anh không thể rời nổi mắt.

Lê Nhật Linh đối mặt với tròng mắt của Lâm Quân, trong đôi mắt ấy là sự nhớ nhung mãnh liệt.

Trên gương mặt đẹp trai có chút cảm xúc mà không ai có thể hiểu.

Mùi nước hoa hòa vào mùi khói thấm vào hơi thở.


Không biết vì sao lại có một loại cảm giác quen thuộc đến nỗi khiến cô muốn khóc lên.

Ly Mạch, mày làm sao thế hả?
Đừng nói là mày nhìn thấy người ta đẹp trai nên vừa thấy đã yêu nhé!
Người phụ nữ đó che giấu đi cảm xúc của mình, cô không quen ôm một người đàn ông xa lại một cách thân mật như thế này, cô vội vàng đẩy Lâm Quân ra.

“Cảm ơn anh”
Cô thấy Lâm Quân còn đang nhìn mình thì ngượng ngùng cười một tiếng rồi cúi người cở giày cao gót đi.

“Nhật Linh!”
Tiếng gọi tràn ngập nhớ thương truyền vào lỗ tai của người phụ nữ.

Cô ngẩng đầu lên nhìn khắp nơi, sau khi nhận ra là không có ai thì cô mới nhìn về phía Lâm Quân với vẻ thắc mắc.

“Nhật Linh là ai? Gọi tôi à? Tên tôi không phải là Nhật Linh”
Một nụ cười thản nhiên của người phụ nữ đó khiến cho trái tim của Lâm Quân đau quặn lại, cảm giác rất khó chịu như có cái gì nghẹn lại trong cổ họng vậy.

Cảm giác và mùi vị quen thuộc không hề sai, Lâm Quân nhận ra sự bất thường của người trước mặt thì có chút nghẹn ngạo nhưng anh vẫn cố nén cảm xúc của mình lại.

“Vậy em tên là gì?”

Người phụ nữ nhìn thấy sự thay đổi trong cảm xúc của Lâm Quân thì có hơi xấu hổ.

“Ly Mạch, cái tên thật là quyết tuyệt, muốn rời xa anh ư? Trở thành người xa lạ ư?”
“Anh đang nói cái gì thế hả, cái gì mà rời xa anh? Tôi không quen anh, cái tên này không hay à? Cái tên này là một người bạn của tôi đặt cho tôi đó.


Người phụ nữ cười khanh khách, nhưng lại nhìn Lâm Quân băng một ánh mắt khó hiểu.

“Bạn ư? Ai? Vì sao em lại muốn để bạn đặt tên cho mình, em đã quên hết tất cả mọi chuyện trước kia rồi đúng không?”
Lâm Quân giật mình, anh chỉ sợ những năm tháng anh không ở bên cạnh cô thì cô đã có người khác.

Dù sao đặt tên cho nhau thì cũng phải rất thân mật.

“Anh kỳ lạ quá, tại sao tôi lại trả lời cho một người xa lại như anh nhiều câu hỏi như vậy chứ?”
Người phụ nữ cảm giác thấy Lâm Quân tò mò quá nhiều nên đã đề cao cảnh giác, cô cầm giày lên rồi ra vẻ phòng vệ.

Trong lòng cô âm thầm than thở, sao hôm nay cứ gặp những người kỳ kỳ quái quái không vậy chứ?
“Người xa lạ ư?”
Trái tim của Lâm Quân lại bị đâm thêm một lần nữa.


“Anh là Lâm Quân, là Lâm Quân, là chồng của em, em không nhớ thật sao?”
Đôi mắt của Lâm Quân đỏ lên, nhìn có chút khiến người ta sợ hãi.

“Ê ê, anh đừng có kích động chứ!”
Người phụ nữ cầm giày cao gót lên rồi giơ về phía Lâm Quân, sau đó lùi ra sau mấy bước, duy trì khoảng cách an toàn.

“Hôm nay kỳ lạ thật đấy, vừa rồi còn gặp mấy đứa bé trực tiếp chạy tới gọi mình bằng mẹ.

Bây giờ lại có người tới nhận là chồng mình”
Lâm Quân quay người nhìn cô, trong lòng có vui có buồn! Vui vì cô vẫn còn sống, vân còn khỏe mạnh nhảy nhót trước mặt mình.

Còn buồn bởi vì cô ấy đã quên mất anh và con rồi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.