Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1470: Chương 1551





Chương 1551
Nhìn bóng lưng Hạ Ly rời đi, rồi lại nhìn tên trên màn hình hiển thị, anh xoa xoa huyệt thái dương, cuối cùng vẫn nhấn nút trả lời.

“Này!”
“Này, Lâm Niệm Sơ đồ khốn kiếp nhà anh: Nghe bên kia chửi bới đinh tai nhức óc, Lâm Niệm Sơ đưa điện thoại cách xa tai mình một chút.


Ô hay, giọng điệu này, rõ ràng là người sau khi uống rượu mới có, chết tiệt, người phụ nữ nảy rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu rồi cơ chứ?
Nghĩ như vậy, thật ra trong lòng anh đã hơi lo lắng.

“Cô đang ở đâu thế?”
“Tôi đang ở bar, anh có muốn đến đây không? Hì hì hì!”
Lại là giọng nói nồng nặc mùi rượu, cách điện thoại có thể nghe thấy mấy âm thanh tạp nham hỗn độn bên kia đến cỡ nào.

“Tại sao cô lại đến mấy nơi như vậy? Đi một mình à?”
“Anh… anh là ai, cút ngay!”
Không nghe thấy tiếng cô ta trả lời, mà lại nghe thấy tiếng la hét của Tống Uyển, Lâm Niệm Sơ căng thẳng trong lòng, lập tức xuống tầng lái xe với tốc độ chóng mặt đi.

May là quán bar mà cô ta nói cách nhà cũ không xa, bởi vì tốc độ lái xe rất nhanh nên năm phút sau anh đã có mặt tại quán bar xa hoa trụy lạc này rồi.

“Tống Uyển!”

“Tống Uyển!”
Tiếng gọi to vang khắp quán bar, đồng thời cũng khiến cho tiếng nhạc ầm ï dừng lại! Có một cô ả nổi tiếng trong quán bar tìm đàn ông độc thân hoàn mỹ uống rượu, không biết điều quấn lấy anh.

“Đẹp trai đấy nhỉ, có muốn uống với em một ly không?”
“Cút ngay!”
Lâm Niệm Sơ không phải là người dễ tức giận, thế nhưng anh là người có khí chất lạnh lùng, chỉ cần hét lên là ý lạnh trên người cũng tỏa ra, khiến cho tất cả mọi người phải dạt ra xa.

“Tống Uyển, cô mau lăn ra đây cho tôi!”
“Ưm, ưm, Niệm Sơ”
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Lâm Niệm Sơ tức tốc chạy đến Trong căn phòng đèn mờ ảo, anh chỉ thấy một người đàn ông đang dính lấy Tống Uyển, hòng được hôn cô, Tống Uyển đang giấy giụa kịch liệt! Hai tên đàn em phía sau cũng nhìn bằng ánh mắt hèn hạ, cùng muốn xem kịch hay!
“Thăng nhóc kia, đừng có xen vào chuyện của người khác!”
Thấy Niệm Sơ xuất hiện, hai tên đàn em nâng cao cảnh giác, sau đó còn cười nhạo! Dù gì chúng cũng có đến ba người, mà Lâm Niệm Sơ chỉ một thân một mình đến đây, hơn nữa nhìn dáng của Lâm Niệm Sơ, quả thực không phải là tên ham đánh nhau.

Thế nhưng bọn chúng không biết được rằng năm xưa để bảo vệ Hạ Ly, Lâm Niệm Sơ đã tập karate, mà đã đạt đến đai đen rồi “Đồ khốn!”

Không đợi hai tên đàn em kia nói tiếp, Lâm Niệm Sơ đã rảo bước đến, đạp vào mặt hai tên kia.

Hai tên đàn em bị đạp ngã lăn ra đất kêu Oai oái.

Tên đàn ông muốn cợt nhả Tống Uyển lúc này mới buông cô ta ra, anh ta khác hẳn với hai tên đàn em vừa rồi, thân hình cạm võ, lắc lắc cổ, dây xích vang leng keng, nhìn thì biết là dân chơi chuyên đánh nhau đây rồi!
“Nhóc con, dám bắt nạt người của tao sao!
Mày muốn chết hả?”
Người đàn ông giơ nằm đấm của mình lên và đánh Lâm Niệm Sơ, Lâm Niệm Sơ nhanh chóng thoát ra, xoay tay lại đẩy ra, cả hai đều lùi lại theo hướng ngược nhau.

Lâm Niệm Sơ nhân cơ hội này năm lấy tay Tống Uyến chạy ra ngoài Nắm đấm vừa rồi có thể coi như là thử được thực lực của đối phương, nếu cứ tiếp tục khiêu chiến, có thể họ sẽ không chiếm được ưu thế nên cậu bé không dám mạo hiểm!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.