Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1498: Chương 1579





Chương 1579
Sau khi lau đi nước mắt, Lâm Hạ Ly ngẩng mạnh đầu: “Hạ Gia Huy, cậu là đồ tồi!”
Dứt lời, Lâm Hạ Ly khóc lóc chạy đi.

Hạ Gia Huy vươn tay muốn giữ lại Lâm Hạ Ly, cuối cùng chỉ bắt được một khoảng trống không.
Cậu bé không muốn nói những lời như thế, lại càng không muốn tốn thương một người quan tâm cậu bé như vậy.


Nhưng cậu không còn cách nào khác, thật sự không còn cách nào cả.

Cậu bé và Lâm Hạ Ly chắc chắn là có duyên nhưng không phận.

Dù là làm bạn bè hay làm người yêu, hai người bọn họ đều không có lấy chút khả năng nào.
Lâm Hạ Ly chính là lá ngọc cành vàng của tập đoàn Lâm Thị, còn cậu bé chính là một đứa nhà nghèo hai bàn tay trắng, cái gì cũng không có.

Thậm chí ngay cả một bữa cơm cũng không hề giống nhau, căn bản là cậu không xứng đứng chung một chỗ với Hạ Ly, căn bản là không xứng ở bên cạnh cô bé.
Cậu bé cũng biết Hạ Ly là vì muốn tốt cho cậu, nhưng cậu không nhận nổi, cậu biết rõ hai người chênh lệch biết bao nhiêu..
Suy nghĩ hồi lêu, Hạ Gia Huy cũng không nhấc chân đuổi theo.

Khoảng thời gian này, phải nắm chặt từng giây từng phút chuẩn bị cho cuộc thi toán học.

Chỉ cần đạt giải nhất trong cuộc thi toán học thì có thể dễ dàng vả mặt đám người đổ oan cậu.


Chỉ có như vậy, như gì Lâm Hạ Ly làm vì cậu mới không uổng phí.
Hạ Ly một thân một mình quay về nhà, vừa về tới đã nhốt mình trong phòng.

Vẻ mặt Lâm Hòa Phong khó hiểu nhìn Lâm Chí Linh: “Sao thế?”
Lâm Chí Linh cũng chẳng hiểu mô tê gì: “Sao mà em biết được?”
“Chiều nay tụi mình đến lớp con bé, con bé chạy đi nhanh lắm, bây giờ lại về trễ hơn tụi mình, em nghĩ xem thời gian ấy con bé có chuyện gì được nhỉ?”
Lâm Hòa Phong xoa xoa cảm, chuyện này hơi bị kỳ lạ đấy.
Lâm Chí Linh sờ chóp mũi: “Không ấy anh đi hỏi thử đi?”
“Con bé này đang giận dỗi, tụi mình đi để ăn khổ hay gì?”
Lâm Hòa Phong thở dài, tính tình của Lâm Hạ Ly cậu vẫn hiểu rõ, giờ mà đi tìm cô bé, cô bé lại càng phiền lòng hơn “Vậy làm gì bây giờ? Cha mẹ sẽ về nhanh thôi, nếu biết Hạ Ly như này, tụi mình đều xong đời đó”
Mặt một vẻ không biết làm sao.

Cha mẹ luôn rất yêu thương em gái, lúc này dù có biết em gái chịu oan ức gì, thì trước hết kiểu gì cũng không bỏ qua cho bọn họ.
Lâm Hòa Phong còn nghiêm túc tự hỏi một lúc, trong thoáng chốc, ánh mắt hướng về phía Lâm Niệm Sơ: “Anh có ý này hay lắm”
“Sao? Nói em nghe xíu đi?”
Lâm Chí Linh vui đến muốn nhảy cẵng lên.

Cuối cùng sau khi hai anh em bàn bạc xong, trọng trách hỏi thăm Lâm Hạ Ly bị đẩy cho Lâm Niệm Sơ.

Cậu cũng chẳng cự nự gì, bỏ cuốn sách đang cầm trong tay xuống, xong rồi đi đến phòng Lâm Hạ Ly.
Đứng ở cửa, gõ cửa phòng nửa ngày trời, nhưng bên trong hoàn toàn không có chút tiếng động nào.

Lâm Niệm Sơ bắt đầu lo lắng, dịu dàng cất tiếng gọi: “Hạ Ly? Em sao thế?”
Trong phòng, Lâm hạ Ly bọc mình trong tấm chăn, không buồn nghe thấy âm thanh của bất kỳ ai, nước mắt tuôn không dứt, nghĩ đến những lời Hạ Gia Huy nói, trong lòng quá đỗi khó chịu.
Tại sao cậu ấy lại tuyệt tình như vậy chứ, mình làm như thế cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu ấy! Tại sao lại phải đối xử với cô bé như vậy, cô bé đâu có làm gì sai! Nếu không coi cậu bé là bạn bè, cô bé tốn sức đi cãi nhau với người khác làm gì chứ?
Đúng là làm chuyện tốt mà không được biết ơn mà.
Lâm Niệm Sơ gọi với vào phòng cả nửa ngày mà chẳng hề được Lâm Hạ Ly đáp lại, chỉ có thế nhìn qua hai anh kia cầu cứu: “Làm sao đây?”
Hai người Lâm Hòa Phong và Lâm Chí Linh cũng chẳng màng gì nữa, liên tục gõ cửa phòng Lâm Hạ Ly: “Hạ Ly à, rốt cuộc là có chuyện gì, em cứ nói cho tụi anh biết, đừng làm vậy tụi anh lo lắm!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.