Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 427





Chương 427: Lâm Thuỳ Ngọc đứng ở cửa
Lê Minh Nguyệt tùy ý đặt điện thoại bên cạnh giường của cô, lại lục trong túi mình những câu chuyện cười chuẩn bị trước đó, tìm một vài chuyện cười cho Lê Nhật Linh.

Cô luôn cẩn thận ghi nhớ trách nhiệm của mình, làm Lê Nhật Linh vui vẻ chút, làm cục cưng trong bụng Nhật Linh cũng vui vẻ chút.

Thực ra câu chuyện Lê Minh Nguyệt kể không quá buồn cười, nhưng vẻ nghiêm túc của Lê Minh Nguyệt luôn có thể khiến Lê Nhật Linh nở nụ cười.

Nói không rõ vì sao, chỉ cần Lê Minh Nguyệt không có việc gì nói chuyện với cô, cô có thể hấp thu năng lượng từ trên người Lê Minh Nguyệt.

Cô cũng biết, Lê Minh Nguyệt rất quan tâm đến cô.


Cho dù Lê Minh Nguyệt không nói gì, cô có thể từ trong ánh mắt của Lê Minh Nguyệt nhìn ra mọi thứ.

Duyên phận thực sự là một điều rất kỳ lạ, có lúc, thậm chí Lê Nhật Linh sẽ nghĩ, kiếp trước của mình và Lê Minh Nguyệt có phải là chị em ruột hay không.

Điện thoại di động của Lê Minh Nguyệt rơi bên giường, màn hình còn sáng, trên màn hình là tấm hình chụp sau gáy cô.

Một hình trái tim tình yêu màu hồng nhạt.

Giờ nghĩ lại, Lâm Quân hẳn rất thích trái tim hồng này.

Nghĩ đến Lâm Quân, ánh mắt Lê Nhật Linh không khỏi ảm đạm một chút.

Kế từ ngày hôm đó Lâm Quân rời đi, nửa tháng nay anh vẫn chưa từng xuất hiện lại Cô chỉ là ba đến năm lần sẽ phát hiện anh nhìn lén ở cửa, chỉ lén nhìn mà thôi, không tiến vào.

Đôi khi cô cũng sẽ mềm lòng, muốn gọi tên anh, muốn gọi anh vào.

Nhưng nghĩ đến hai đứa con trong bụng mình còn chưa ổn định, cô làm sao cũng không mở miệng được.

Anh cũng là cha của đứa bé, nhưng lại muốn cục cưng của cô có thể tốt lên để ghép tủy cho một đứa trẻ khác…
Lê Minh Nguyệt rất để tâm chăm sóc Lê Nhật Linh.

‘Vừa nhìn thấy Lê Nhật Linh phân tâm, chỉ sợ cô suy nghĩ lung tung làm bản thân phiền n, lập tức đánh gãy suy nghĩ của cô, khiến cô quên đi những chuyện không vui đó.


Có sự chăm sóc của Lê Minh Nguyệt, cơ thể của Lê Nhật Linh đã hồi phục khá tốt.

Bác sĩ nói, quan sát thêm nửa tháng nữa, nếu không có vấn đề gì, có thể rời giường đi qua đi lại thích hợp.

Nhưng nhất định phải cẩn thận, đặc biệt cẩn thận.

Lê Minh Nguyệt vui vẻ lập tức nói tin này cho Hà Dĩ Phong.

Hà Dĩ Phong vui mừng, lập tức mang hoa đến bệnh viện thăm Lê Nhật Linh.

Thật ra không cần mượn tin tức làm lời cớ, Hà Dĩ Phong cũng mỗi ngày sẽ đến bệnh viện thăm cô.

Hà Dĩ Phong nắm bắt tiêu chuẩn rất tốt, mỗi ngày đến một chuyến, phần lớn ở lại nửa giờ, nhiều nhất là một giờ sẽ rời đi, không lưu lại điểm sơ hở cho bất kỳ ai có thể khuếch đại lên.

Mặc dù người ngoài bới không ra khuyết điểm, nhưng người trong nhà có thể nhận thấy điều không thích hợp.

Hà Dĩ Phong bình thường ghét bệnh viện nhất, ghét mùi thuốc khử trùng, ngửi thấy sẽ muốn nôn mửa.

Nếu không phải chuyện cần thiết, anh ta chắc chắn không đến bệnh viện, càng miễn bàn nửa tháng này mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện, hoàn toàn không bình thường.

Hà Vi Nhiên biết em trai mình có một trái tim ‘phóng đãng’ cỡ nào, có tiền án vừa ý người phụ nữ có chồng, cậu ta cũng không phải chưa phạm qua.


Vừa ý chơi đùa người khác cũng chỉ quá khứ, nếu thật sự vừa ý Lê Nhật Linh… thì không tốt lắm.

Hà Vi Nhiên thấp tha thấp thỏm theo em trai đến bệnh viện, nhìn thấy trong phòng ngoài Lê Nhật Linh còn có Lê Minh Nguyệt, lúc này mới yên tâm.

Hóa ra người em trai vừa ý không phải Lê Nhật Linh mà là người chăm sóc Lê Nhật Linh.

Người chăm sóc cũng không có gì đáng xấu hổ mà, em trai còn giấu giếm, có nhàm chán không?
Em trai vừa đi, Hà Vi Nhiên gọi Lê Minh.

Nguyệt ra ngoài, muốn trò chuyện với em dâu tương lai.

Lê Minh Nguyệt muốn cầu cứu Hà Dĩ Phong, nhưng Hà Vi Nhiên không cho cô ấy cơ hội đã túm thẳng cô ấy đi Nhìn thấy dáng vẻ Lê Minh Nguyệt nơm nớp lo sợ đi theo sau Hà Vi Nhiên, Lê Nhật Linh không khỏi bật cười, thật ra Hà Vi Nhiên rất tốt, Lê Minh Nguyệt sẽ biết sau khi tiếp xúc.

Nhưng nụ cười của cô nhanh chóng cứng trên mặt, bởi vì Lâm Thuỳ Ngọc xuất hiện ở cửa với vẻ châm chọc, chậm rãi đi về phía cô.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.