Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 735: Chương 762





Bầu không khí hơi lúng túng, có một câu nói là ba người phụ nữ tạo thành một cái chợ, Lâm Quân và Trần Hi Tuấn là hai con người hoàn toàn khác nhau, họ ở cùng một chỗ càng tạo ra không khí kỳ quái, còn may là có Hạ Ly, cô bé có thể cân bảng, làm dịu bầu không khí vi diệu giữa hai người kia.
Trần Hi Tuấn cũng không có ý kiến gì về chuyện sáp nhập Công ty ZO và Công ty JZ.

Công ty ZO đã là tài sản của Nhật Linh rồi, như vậy cô muốn lựa chọn thế nào, Trần Hi Tuấn cũng sẽ không can thiệp.
Trong một bữa cơm nhưng mấy người đều có những suy nghĩ riêng của mình.

Cũng bởi vì Hạ Ly xuất hiện, một chút bưồn bã của Trần Hi Tuấn cũng bị ẩn giấu đi.

Hạ Huy Thành và Lê Mỹ Vân đã bắt đầu thương lượng chuyện đính hôn.

Hạ Lan Châu không có ở đây, bầu không khí ở nhà họ Hạ vẫn khá tốt Mà khi Trần Hi Lam bước chân vào nhà họ Hạ, cô ta nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Lê Mỹ Vân đưa cho bà Hạ một quả táo đã được gọt sạch vỏ, Hạ Huy Thành kiên nhẫn nắm tay Lê Mỹ Vân và dùng khăn lau khô nước trái cây dính trên tay cô ta.
Trần Hi Lam mím chặt môi và siết chặt quả đấm của mình, cố gắng làm cho mình tỉnh táo rồi mới bước vào nhà Hạ Huy Thành ngẩng đầu, lịch sự cười với cô †a một tiếng, Trần Hi Lam cũng cảm thấy rất kỳ quái, anh ta nói với cô ta chuyện anh ta sắp đính hôn, sau đó Trần Hi Lam cũng không thể liên lạc với anh ta nữa.

Hôm nay, cô ta lặng yên không báo trước, chạy thẳng đến nhà họ Hạ Lê Mỹ vân bình tĩnh nhìn vị khách không mời mà đến này, trong lòng lại âm thầm đề phòng.
Dù cô ta và Hạ Huy Thành sắp tổ chức lễ đính hôn, Hạ Huy Thành cũng không thể tính là một người đàn ông ưu tú, nhưng nếu chưa tổ chức lễ đính hôn, anh ta vẫn là sự lựa chọn tốt nhất đối với cô †a.
Mà cô ta quá quen thuộc với ánh mắt như Trần Hi Lam.

Cô ta là một người phụ nữ, Trần Hi Lam là một người không hề che giấu suy nghĩ của bản thân mình, vì vậy chỉ cần nhìn thoáng qua, Lê Mỹ Vân đã thấy rõ ý tưởng của Trần Hi Lam.
Trần Hi Lam cũng đánh giá Lê Mỹ Vân.

Từ vóc dáng, đến khuôn mặt, đến gia cảnh, cô ta đều không cảm thấy là Lê Mỹ Vân có thể hơn mình Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt, bầu không khí giữa hai người vô cùng vi diệu.

Bà Hạ ho khan hai tiếng, phá vỡ không khí lúng túng giữa hai người bọn hạ: “Vị này là bạn của Huy Thành hả? Mau mau… Mau vào nhà ngồi chơi!”
Trong lòng bà ta cũng mơ hồ lo lắng, khó khăn lắm mới đẩy Hạ Lan Châu đi ra ngoài, bây giờ lại toát ra một người phụ nữ, xem ra chuyện đám hỏi với nhà họ Hạ cũng còn khả năng nhiều biến đổi bất ngờ.
Trần Hi Lam gật đầu một cái rồi thân mật đến bên cạnh bà Hạ, miệng lưỡi ngọt ngào: “Chắc vị này là chính là dì nhỉ? Đây là lần đầu tiên cháu gặp dì, đúng như anh Huy Thành đã nói, dì còn rất trẻ, cũng rất xinh đẹp.

Chẳng trách dì có thể dạy dỗ ra một người đàn ông ưu tú như anh Huy Thành!”
Bà Hạ híp mắt cười.

Ai cũng đều thích nghe những lời khen ngợi, tất nhiên bà ta cũng không ngoại lệ, không tránh được tăng thêm ấn tượng tốt đối với Trần Hi Lam.
Miệng cô gái này thật ngọt ngào, đôi mắt màu xanh da trời cũng rất xinh đẹp.
“Mau ngồi xuống đi! Huy Thành cũng thật là.
Bạn tới chơi mà cũng không cố gắng chiêu đãi cho tốt!” Bà Hạ trách cứ nhìn Hạ Huy Thành rồi kéo Trần Hi Lam ngồi xuống.
Trong nháy mắt, sắc mặt Lê Mỹ Vân trở nên thay đổi, cô ta không ngờ bà Hạ sẽ như vậy, Trần Hi Lam chỉ dùng vài ba lời đã dụ dỗ bà ta vui mừng ra mặt.
“Cháu cảm ơn dì!” Trần Hi Lam tươi cười, đôi mắt cong lên như hai vầng trăng non, dáng vẻ ngọt ngào, đáng yêu, Tất nhiên Lê Mỹ Vân cũng không cam lòng yếu thế: “Huy Thành! Bạn của anh thì cũng là bạn của em, nếu vậy hay là chúng ta cứ đưa trước một tấm thiệp mời đính hôn của chúng ta cho cô ấyđi”
Chuyện Hạ Huy Thành sắp đính hôn vẫn luôn là một cây gai trong lòng Trần Hi Lam.


Nếu anh ta muốn đính hôn, tại sao người kia lại không phải là cô ta?
Trần Hi Lam lại bị Lê Mỹ Vân làm nghẹn lời, cô 1a cắn chặt môi, một lúc lâu mới có thể mở miệng, khóe miệng miễn cưỡng nở một nụ cười châm chọc: “Lúc nào anh Huy Thành định kết hôn rồi?
Tại sao lại không nghe thấy anh thông báo cho mấy người bạn như bọn em chứ?”
“Mới vừa quyết định thôi, vẫn chưa kịp nói với cô cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà chẳng phải bây giờ đã nói với cô sao? Cô sẽ chúc phúc.
cho chúng tôi chứ?” Trên mặt Lê Mỹ Vân vẫn duy trì nụ cười khéo léo, cô ta nhìn thẳng vào Trần Hi Lam, không hề có ý nhường nhịn “Vậy chắc chắn phải chúc mừng cô và anh Huy Thành rồi!” Trần Hi Lam gật đầu một cái, nhưng vẻ mặt không hề có một chút cảm xúc, lời nói cũng vô cùng qua loa lấy lệ.
“Nhưng mà em cũng hy vọng là anh Huy Thành thật sự quên Nhật Linh đi!”
Trần Hi Lam gật đầu với Lê Mỹ Linh một cách lịch sự rồi lập tức xoay người ra khỏi nhà họ Hạ, nhưng trong lòng cô ta lại vô cùng giận dữ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.