Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 775: Chương 810





Chương 810
“Còn cô thì vẫn chẳng có gì thay đổi cả, vẫn xinh đẹp như ngày xưa” Hà Dĩ Phong cười cười khen ngợi, nhưng phải nói thật là nếu nhìn kĩ, thì Hạ Linh của trước kia chỉ đủ để cho người nhìn thấy hai mắt tỏa sáng, mà báy giờ thì lại xinh đẹp và quyến rũ hơn rất nhiều.

“Cảm ơn anh” Hạ Linh nở nụ cười lịch sự, rồi uống một ngụm nước trái cây trong cốc của mình, sau đó vẫy tay gọi một nhân viên phục tới.

Hai vị này đều là những người không thế trêu vào, không có chuyện gì thì sẽ không xuất hiện, nếu chỉ tới tìm cô ta để ôn lại chuyện cũ thì đúng là khó tin.


“Lúc nãy Dĩ Phong gọi điện cho tôi nói muốn Tìm người.

Chỉ có điều là thành phố Marseille cũng không hề nhỏ, mà tôi còn chưa được nhìn thấy người bao giờ, cho nên cũng không biết phải bắt đầu tìm kiếm từ đâu”
Lâm Quân lấy điện thoại di động trong túi quần ra rồi đưa ảnh chụp của Lê Nhật Linh cho Hạ Linh xem: “Chính là cô ấy.


“Xinh quá.

Anh gửi tấm ảnh này vào điện thoại di động của em đi, rồi nói rõ tất cả mọi chuyện cho em biết.

Bị mất tích ở đâu, để e; tức kêu người của mình đi tìm” Hạ Linh xong nói, tiếp đó cô lấy điện thoại của mình ra gọi một cuộc điện thoại.

“Đúng rồi Hạ Linh” Hà Dĩ Phong nhìn thấy Hạ Linh đã nghe Lâm Quân miêu tả xong dáng người, chiều cao và một số điểm đặc biệt xong rồi đột nhiên chen miệng hỏi.

“Sao vậy?”

“Công ty của ba em ở nước Pháp là cái nào thế?” Hà Dĩ Phong thuận miệng hỏi một câu.

Anh ta và Hạ Linh quen biết nhau ở thành phố Hà Nội, lúc đó Hạ Linh chỉ là một cô nữ sinh vừa mới chuyển trường tới mà thôi, xinh đẹp ngây thơ.

Ở cái tuổi đó, đương nhiên là bọn con trai sẽ không hiểu được vẻ đẹp tâm hồn nghĩa là gì, chỉ cần thấy một bạn nữ nào đó có vẻ xinh xắn là muốn tới gần làm quen, làm quen xong rồi thì mới có những chuyện phía sau.

Chính là bởi vì như thế, cho nên Hà Dĩ Phong cũng chưa từng hỏi thăm về gia đình của Hạ Linh cùng với công ty của nhà cô ấy, chỉ biết là ba của cô ấy mở một công ty ở Pháp, lúc đó không biết lý do vì sao mà ông ấy lại đưa Hạ Linh về thành phố Hà Nội.

Còn cái công ty kia, rốt cuộc là nó kinh doanh về cái gì, từ trước đến nay Hà Dĩ Phong cũng chẳng để ở trong lòng.

“Linh Xuân” Hạ Linh khuấy tách cà phê trên tay, miễn cưỡng đáp lại, không hiểu vì sao tự nhiên Hà Dĩ Phong lại hỏi về vấn đề này.

“Lê Hạ?”
“Đúng” Hạ Linh gật đầu, ở nước Pháp, tất cả mọi người đều gọi bằng tên viết tắt là LX, chẳng qua Lâm Quân và Hà Dĩ Phong là người Việt Nam, nói đúng tên thật thì cũng không có gì lạ.


Xem ra là do bản thân suy nghĩ nhiều, Hà Dĩ Phong lắc đầu, đuổi hết tất cả những suy nghĩ rối như mớ bòng bong kia ra khỏi đầu.

Chỉ có điều cũng đúng thôi, mặc dù người Việt Nam ở nước Pháp không có nhiều, nhưng cũng chẳng phải là ít, làm gì có chuyện trùng hợp như thế được?
“Em đã cho người đi điều tra rồi, chẳng qua là trong khoảng thời gian ngắn chưa chắc đã có tin tức gì đâu, em đề nghị hai người cũng nghĩ biện pháp thử xem” Hạ Linh nhẹ nhàng nói với hai người, ánh mắt thoáng nhìn qua chỗ Hà Dĩ Phong mang theo đủ thứ cảm xúc lẫn lộn.

“Nghe nói anh kết hôn rồi sao?”
“ Hà Dĩ Phong gật đầu xác nhận.

“Lúc trước em từng nói đùa là phải kết hôn trước anh, không ngờ là vẫn bị anh đi trước một bước” Hạ Linh cười cười, trong lòng có chút chua xót và khổ sở.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.