Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 811: Chương 866





Chương 866
Trước kia khi mà còn có hướng đi, có lẽ mình còn có dũng khí, nhưng mà bây giờ chính ông ta cũng có cuộc sống của mình.

Mình là gì? Một người lẻ loi mông lung không có chỗ nào nương tựa giống như sắp bị bóng đêm mang đi Mà Lê Nhật Linh không giống vậy, cô sống không có cha nhiều năm như vậy, bây giờ cô có Lâm Quân, cuộc sống trải qua cũng rất phong phú.

Căn bản cô không cần thêm nhiều người cha nữa để tạo thêm vẻ vang cho cuộc sống của mình.

Thật xin lỗi, Lê Nhật Linh chị không thể, tôi không thể để tất cả những việc này xảy ra, chỉ có thể xin lỗi chị.


Nếu tôi chiếm lấy cha của chị nhiều năm như vậy, vậy thì để tôi thay chị chiếm làm của riêng luôn đi!
Cô ấy ngước mắt lên, giống như là làm một quyết định lớn lao nào đó.

Cầm điện thoại di động lên bấm dãy số của bác sĩ tư nhân.

“Xin chào, tôi là Hạ Linh”
“Chào cô Hạ”
“Tôi chỉ muốn hỏi một chút, lần trước khi ông cầm máu của chị tôi đi làm xét nghiệm ở bệnh viện kia, cha tôi rất lo lắng, coi như là con gái muốn thay ông ấy chia sẻ một chút, cho nên tôi quyết định ngày mai sẽ tự mình đi lấy”
Bác sĩ xoa xoa mi, nhìn thời gian, sao Hạ Linh lại biết chọn thời gian nửa đêm mà gọi điện cho mình, nhưng mà mình cũng không có các nào, chỉ có thể tốt tính trả lời cho cô ấy, bệnh viện trung tâm thành phố, nếu không có gì xảy ra, ngày mai sẽ có kết quả.

Tiểu thư không cần phải vội, ngày mai tôi sẽ tự mình đưa cô đi”
“Không cần phiền phức như vậy đâu, đồ quan trọng như vậy để tôi tự mình đi lấy là được rồi”
“Ừ” Bác sĩ gật đầu, cũng lười suy nghĩ nhiều, chỉ thấy Lê Vân Hàng rất coi trọng đứa con gái này.

“Vâng”

Cúp điện thoại, ánh mắt Hạ Linh trầm xuống.

Vô thức nâng ngón tay lên cắn, máu tươi đỏ thẫm từ ngón tay chậm rãi chảy ra.

Nghĩ đến dòng máu của mình và cha lại không giống nhau, trong lòng Hạ Linh cảm thấy khó chịu.

Dựa vào cái gì, rõ ràng mình đang sống với cha thật tốt, vậy mà tại sao lại có một người tên Lê Nhật Linh bỗng nhiên xuất hiện, và có thể cướp đi tất cả mình có bây giờ.

Trong bóng đêm, có một ổ rắn độc giống như đang rục rịch.

Hà Dĩ Phong sáng sớm đã lên máy bay trở về thành phố Hà Nội, đoàn người đứng ở sân bay nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Linh đâu.

Lâm Quân vẫn cảm thấy kì quái, nhìn Hà Dĩ Phong, ý đó nghĩa là: Nhìn đi, lòng của người ta cũng tổn thương vì cậu, bạn bè cũng không có ai thèm đến đưa đón nữa.

Hà Dĩ Phong quay lại liếc Lâm Quân, lười so đo cùng với anh, nhưng vừa nghĩ đến việc mình quay về có thể lập tức gặp được Lê Minh Nguyệt trong lòng lập tức vui vẻ.

“Thuận buồm xuôi gió” Lâm Quân cũng không lắm lời, võ bả vai của Hà Dĩ Phong, cười nói.


Hà Dĩ Phong gật đầu, xoay người bước lên cửa lên máy bay, tối qua đã nói hết rồi, đại nam nhân thì cần gì phải lê mà lề mề.

“Chúng ta cũng trở về thôi, kết quả xét nghiệm chắc sắp có rồi” Lê Vân Hàng nhìn Lâm Quân, mở miệng nói.

“Vâng” Lâm Quân gật đầu, mặc dù chuyện Lê Nhật Linh là con gái của Lê Vân Hàng tất cả mọi người đều bi chuyện chắc như đinh đóng cột, nhưng mà đã thực hiện xét nghiệm quan hệ cha con, có được kết quả khẳng định cũng rất tốt.

Hơn nữa nghe nói hôm nay Hạ Linh cũng rất kích động, xung phong nhận việc chạy đến bệnh viện lấy kết quả.

Nghĩ đến đây Lê Vân Hàng không nhịn được mà bật cười, hai cô con gái cũng đã tìm thấy, việc ông đi tìm nửa đời người cuối cùng cũng có kết quả.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.