Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 822: Chương 877





Chương 877
Hạ Linh nghe được câu nói của Lê Vân Hàng lập tức dừng ại, run lên, cô ấy quay đầu lại, cố gắng nở một nụ cười để che giấu đi sự uất ức trong lòng chính mình.

“Đừng nói nữa, không tốt cho giọng nói của em đâu” Lâm Quân cảm nhận được rõ ràng người phụ nữ nhỏ bé ở bên cạnh đang rất muốn nói chuyện, anh nhanh chóng nhỏ giọng ngăn lại, anh và Lê Vân Hàng sẽ lo liệu chuyện này, đừng để vì chuyện nhỏ như vậy lại khiến cho bệnh tình của Lê Nhật Linh tệ hơn nữa, như vậy chỉ có hại chứ không lợi được bao nhiêu cả.

Lê Nhật Linh lo lắng, đưa tay chỉ về hướng Hạ Linh.


Lâm Quân gật đầu, anh nắm lấy tay của Lê Nhật Linh: “Anh hiểu ý của em rồi” Cô muốn tự mình làm người tốt, giúp cho tình huống xấu hổ giữa Lê Vân Hàng và Hạ Linh.

Nhưng mà, Lâm Quân cảm thấy những gì Lê Vân Hàng làm không hề sai, hôm nay Hạ Linh đã hơi quá đáng rồi, anh cũng không muốn thuyết phục người nào cả.

“Hạ Linh, con mau xin lỗi chị mình đi!” Lê Vân Hàng cau mày từ từ nói, lúc ở nhà hiếm thấy ông kiên quyết đến như vậy.

“Dựa vào cái gì mà con phải xin lỗi!” Hạ Linh trợn to hai mắt, bản thân cô ấy bị bố mắng chỉ vì một người mà mình không hề quen biết như vậy sao?
Trước khi Lê Nhật Linh xuất hiện, mặc dù Lê Vân Hàng không có ở nhà, chỉ cần ở nhà, ông sẽ vô cùng chuộng cô, làm sao ông có thể mở miệng nói cô ấy như vậy chứ?
Nhưng Lê Vân Hàng cũng không ngờ rằng hôm nay Hạ Linh lại tùy hứng đến như vậy, tuy rằng trước đây cô ấy vẫn luôn là người tùy hứng, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ vô cớ làm ra chuyện như thế này.

Hôm nay cô ấy đã gây ra chuyện này, cho dù Lê Nhật Linh có phải là con gái ruột của ông hay không, thì ấn tượng của Hạ Linh trong đầu Lâm Quân và Lê Nhật Linh nhất định sẽ xấu đi không ít.

Hơn nữa, làm sao mà Lê Nhật Linh lại không thể là con gái của ông được?
Ông tin rằng trên đời này tồn tại một thứ giống thần giao cách cảm vậy.


Sau lần đầu tiên ông nhìn thấy khuôn mặt của Lê Nhật Linh thì ông đã có thể khẳng định cô chính là con gái ruột của mình.

Kiểm tra quan hệ huyết thống chẳng qua chỉ là một quá trình mà thôi không ảnh hưởng gì nhiều cả.

“Hạ Linh, con nói chuyện quá đáng lắm rồi đấy, nhanh chóng xin lỗi chị gái của con đi!”
“Con không muốn!” Hạ Linh đỏ mặt mím chặt môi đỏ mọng, lộ ra vẻ cực kỳ oan ức, mặc dù Lê Vân Hàng không lỡ nhưng ông vẫn kiên quyết giữ nguyên sự lựa chọn của mình, bình tĩnh nhìn Hạ Linh không hề có ý định nhượng bộ.

“Không cần đâu, con không sao đâu ạ” Lê Nhật Linh không nhịn được mở miệng nói, nhưng giọng nói của cô lại khàn đặc vô cùng đáng sợ.

Lâm Quân không khỏi nhíu mày: “Đừng nói chuyện nữa”
Lê Nhật Linh gật đầu nhìn Lê Vân Hàng, cuối cùng Lê Vân Hàng chỉ có thể thở dài, nhìn Hạ Linh lắc đầu, tất nhiên ông cũng cảm thấy có chút thất vọng.

“Hạ Linh à, những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, con hãy tự mình suy ngẫm lại đi” Lê Vân Hàng nhìn Hạ Linh nói, rồi ngồi trở lại vị trí của mình, sau đó không nói gì thêm.

Hạ Linh liếc mắt nhìn Lê Vân Hàng một cái, sau đó lại nhìn Lê Nhật Linh, cảm thấy rất khó chịu, lập tức xoay người chạy về phòng, vùi đầu vào chăn bông, khóc nức nở.


Lê Nhật Linh không yên tâm, cô đứng dậy, chỉ vào phòng của Hạ Linh, ra hiệu muốn đi xem một chút.

“Không được”
Lê Nhật Linh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Quân, có chút không hiểu.

Lâm Quân ho khan một tiếng, anh cũng cảm thấy phản ứng của mình có lẽ hơi kịch liệt quá.

Bọn họ là hai chị em, Lê Nhật Linh lo lắng cho Hạ Linh cũng là điều dễ hiểu nhưng điều khiến anh lo lắng chính là cảm xúc hiện tại của Hạ Linh, vốn dĩ anh cảm thấy Lê Nhật Linh không sai, anh cũng sợ rằng Lê Nhật Linh sẽ bị tổn thương.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.