Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 942: Chương 1020





Chương 1020
 
Ăn một bữa cơm đoàn viên thật ấm cúng náo nhiệt, còn lên cả mái nhà đốt pháo hoa.

 
Từng đóa từng đóa pháo hoa nở rộ trên đỉnh đầu, vừa đẹp mắt vừa ngoạn mục, thật sự khiến Lê Vân Hàng cảm nhận được không khí ngày tết lâu rồi chưa có.

 
Mặc dù còn chưa đến ngày tết, nhưng mà chỉ cần có gia đình bên cạnh thì sao không phải là tết chứ?
 
Hai ngày trôi qua rất nhanh, Lê Vân Hàng cũng cảm nhận được thế nào là hạnh phúc gia đình.

 

Nhưng mà hạnh phúc thì luôn ngắn ngủi, gặp gỡ rồi chia tay là chuyện thường tình, nhưng mỗi lần chia tay không nhất định sẽ dẫn đến một lần gặp gỡ khác.

Bởi vì vẫn còn một vài người đang chờ đợi mình, ngày ngày đều mong ngóng mình.

 
“Còn mười phút nữa là máy bay cất cánh, đi thôi!”
 
Lê Vân Hàng đẩy đẩy Lê Nhật Linh, Lê Nhật Linh đã sớm nước mắt đầm đìa.

 
“Chị à, chị đi đi, nếu nhớ bọn em, thì quay về thăm bọn em là được”
 
Hạ Linh lau nước mắt cho Lê Nhật Linh.

 
“Hạ Linh, em thực sự không muốn về Việt Nam cùng bọn chị sao?” Lê Nhật Linh lau nước mắt hỏi, Lê Vân Hàng không thể rời khỏi đây, nhưng nếu Hạ Linh có thể đến Việt Nam tìm hiểu thử cũng tốt mà.

 
“Ừm, em không đi đâu, tình hình bây giờ khá đặc biệt, em phải ở lại với cha”
 
Hạ Linh liếc nhìn Hà Dĩ Phong, sau đó lại nhìn sang Lê Vân Hàng mỉm cười một cái, bộ dáng cho chút gian xảo trái tim Lê Vân Hàng không khỏi ấm lên.

 
“Vậy em phải chăm sóc tốt bản thân, và cả cha nữa”
 
Lê Nhật Linh không nhịn được ôm Hạ Linh dặn dò.


 
“Em biết mà”
 
Thành phố Hà Nội, vừa xuống sân bay Lâm Quân liền thấy bên ngoài tuyết rơi dày đặc, cánh mũi Lê Nhật Linh lập tức bị tê cóng đến đỏ bừng, hà hơi vào lòng bàn tay vài cái rồi xoa xoa lên má mình.

 
“Lạnh quá.


 
“Em cũng thấy vậy” Lê Minh Nguyệt cũng gật đầu đồng ý, co người vào vòng tay Hà Dĩ Phong.

 
Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh, kéo lấy tay cô bao bọc trong lòng bàn tay mình, cũng không nhịn được mà rùng mình một cái, sao mà ở đây còn lạnh hơn cả bên Pháp, bọn họ quả thật là không dự liệu được: “Đợi một chút, tài xế sắp sửa đến nơi rồi”
 
Lâm Quân vừa dứt lời, một chiếc xe công vụ màu đen dừng lại trước mặt bọn họ, trợ lý Lưu cầm ô bước xuống xe, nhìn thấy Lâm Quân thì lập tức cúi đầu chào: “Chủ tịch Lâm, hôm nay tuyết lớn quá, trên đường kẹt xe, tầm nhìn không được tốt lắm, để anh và phu nhân phải đợi lâu rồi”
 
Lâm Quân khẽ cau mày, nhưng anh cũng không có thời gian trách mắng, nhanh chóng để Lê Nhật Linh và Lê Minh Nguyệt lên xe.

 
May mà trong xe có máy sưởi, mọi người lập tức nhanh chóng lấy lại tinh thần.

 
“Đỡ hơn chút nào không?”
 
“Đỡ hơn nhiều rồi” Lê Nhật Linh cởi chiếc khăn quàng cổ do Lâm Quân đeo lên xuống.


 
Lê Minh Nguyệt lại cười: “Lúc nãy Nhật Linh bị đông cứng hệt như con thỏ vậy: “Em còn dám nói chị? Em thì không như vậy chắc!” Lê Nhật Linh quay đầu lại.

 
“Lê Minh Nguyệt không phải là con thỏ.

” Hà Dĩ Phong sờ sờ mũi mình: “Cô ấy là con gấu bắc cực mắt đỏ.


 
“Ha ha ha!”
 
“Hà Dĩ Phong anh lại muốn chết có phải không?” Lê Minh Nguyệt vung tay hung hắn véo mạnh lên cánh tay Hà Dĩ Phong một cái, Hà Dĩ Phong há miệng hét ầm lên.

 
Lê Nhật Linh và Lâm Quân nhìn nhau bật cười, được rồi, cặp đôi này lại bắt đầu chém giết nhau rồi.

 
“Hòa Phong? Hạ Ly? Lâm Cảnh?” Hà Dĩ Phong mở cửa, hô hào gọi tên ba đứa trẻ, nhưng mà không có ai đáp lời, cả căn nhà rộng thênh thang trống hoác, ngay cả vú Trương cũng không có ở đây, dọa mọi người hết hồn một trận.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.