CHƯƠNG 12
Phong Nhã có chút phản ứng không kịp, chậm rãi cúi đầu, không nhìn thấy tiểu hài tử chất phác nhát gan đâu nữa. Này ôm hắn là một nam hài gầy teo, gương mặt nhỏ nhỏ cười đến sáng lạng, con ngươi vô tiêu tụ dường như tràn đầy quang mang, lệ quang theo khóe mắt chảy xuống, tích lạc trên mặt đất!
“Ân. . . . . phụ thân. . . . .” Tiểu nam hài một tay ôm chặt phong nhã, một tay dụi dụi khóe mắt cười, vùi đầu vào lòng hắn.
Phong Nhã chán ghét, định đẩy nó ra lại nghe hài tử vui vẻ nói: “Ngươi không có việc gì. . . . . Thật tốt quá!” Phong Nhã giật mình, tay không tự giác buông xuống, nghe thanh âm non nớt ở trước ngực hắn vang lên: “Cha không thấy. . . . . Y nhi thật lo lắng cho. . . . . Bọn họ nói. . . . . nghe lời có thể nhìn thấy phụ thân. . . . . Y nhi. . . . . có nghe lời a. . . . .” Y Ân ngẩng đầu, bàn tay nhỏ bé lạnh băng sờ sờ mặt phụ thân, cười đến an tâm: “Phụ thân không có việc gì. . . . . thật tốt quá!” Lại vùi vào lòng phụ thân ngửi một hơi thật sâu. Mùi phụ thân, hảo nhớ, Y nhi không bao giờ. . . . . rời phụ thân nữa.
“Ngươi không có việc gì, thật tốt quá!”
“Ngu ngốc, không nên làm ta sợ a!”
Phong Nhã hoảng hốt, nhớ tới thật lâu trước kia, thiếu niên bình tĩnh nọ cũng bằng vẻ mặt lo lắng đối hắn nói qua những lời này. Đảo mắt, cảnh còn người mất, rốt cuộc không còn ai hỏi qua hắn hảo hay không hảo? Hắn thành Thiên Điện chủ thượng trong giang hồ, các bộ hạ chỉ biết kính ngưỡng hắn, đi theo hắn. Ngưỡng mộ cùng với nguyền rủa không ngừng vang bên tai, chưa từng nghe qua lời quan tâm nào.
“Mẹ nó, thằng nhãi con, dám cắn ta, lão tử hôm nay đánh chết ngươi!” Chu lão gia lại vọt lên, túm tóc Y Ân kéo. Y Ân kêu đau, bị giật ra khỏi Phong Nhã.
Chu lão gia nhe răng cười, trong lòng oán hận tính kế trừng trị tiểu quỷ làm cho lão mất hết mặt mũi. Bóng người nhoáng lên, một thân lam cẩm y tuấn mỹ nam tử đứng trước mặt hắn lạnh lùng cười. Chu lão gia cảm thấy một trận đau đớn truyền tới, cổ tay không biết từ khi nào đã bị nam nhân bắt lấy, hung hăng siết chặt.
“Ôi, ôi, đau chết ta! Buông tay, mau buông tay!” Chu lão gia kêu to, chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, xương tay phía trên truyền đến tiếng răng rắc quái dị. Chu lão gia sắc mặt trắng bệch, đau đến thanh âm đều thay đổi: “Đại gia, đại gia, ngài tha tiểu nhân, cầu ngài, tha tiểu nhân. . . . .” Nói đến đây nước mắt đã nhòe nhoẹt.
Phong Nhã hừ lạnh buông ra, Chu lão gia lập tức nhũn người trên mặt đất, dựa vào đám gia nô đỡ hắn đi xuống.
Phong Nhã xoay người nói nhỏ một tiếng: “Đi.” Được vài bước, dừng lại, phát hiện tiểu tử kia theo không kịp, ngây ngốc đứng đó, liền quay lại, dễ dàng ôm lấy thân hình nhỏ nhắn đi lên lầu. Thanh ở một bên nói: “Hãy để cho thuộc hạ. . . . .”
“Không cần.” Phong Nhã cự tuyệt, cũng không thực lý giải mình từ trước đến nay khiết phích tại sao không ghét hài tử bẩn như vậy.
Chuyên chú suy nghĩ, Phong Nhã không phát hiện nam hài đang ôm trong ngực vẻ mặt sợ hãi, bộ dáng luống cuống.
Không đúng, không đúng, không phải phụ thân, người này không phải phụ thân! Tuy rằng thanh âm cùng hương vị trên người rất giống, chính là không đúng, cùng phụ thân vẫn là không giống!
Làm sao đây? Y nhi, Y nhi nhận sai người! Phụ thân. . . . . Phụ thân ở nơi nào. . . . .