Cưng Chiều Ngươi Không Đủ

Chương 41



CHƯƠNG 41

Phong Nhã cởi ngoại bào tiến vào chăn bông đem Y Ân đang lui trong góc giường kéo lại, nhìn bộ dáng đáng thương muốn nhận sai nhưng không biết mình mắc lỗi chỗ nào của nó mà than nhẹ.

“Ta biết ngươi không hiểu, giải thích ngươi cũng không rõ.” Phong Nhã xoay người đem Y Ân đặt dưới thân, môi chạm môi: “Cho nên, trực tiếp làm đi!”

Nói xong liền cắn lên môi Y Ân, xộc lưỡi vào khuôn miệng nóng bỏng xâm chiếm khắp mọi ngóc ngách đến tận yết hầu, nghe tiểu đông tây khó khăn rên rỉ đành lui ra một chút đồng thời kéo chiếc lưỡi nhỏ nhắn qua bên mình ra sức sức cắn mút.

Y nhi đầu lưỡi vừa đau lại vừa tê dại, nhưng nó không dám né tránh mà chỉ thả lỏng hai tay bên thân tùy ý Phong Nhã cắn môi nó đến phát đau.

Phong Nhã hôn Y Ân cho tới khi thỏa mãn mới chậm rãi buông ra. Nhìn đôi môi anh đào sưng đỏ, ánh mắt ướt át mang vẻ mị hoặc hồn nhiên. . . . . “Chết tiệt. . . . .” chửi nhỏ một tiếng rồi cúi xuống cắn lên xương quai xanh của nó. Hai tay lần xuống phía dưới, một bên nâng thắt lưng lên, một bên đùa giỡn hai tiểu cầu, ngón tay cũng không quên ma sát đỉnh ngọc hành.

Y Ân kinh hãi kêu lên, theo bản năng muốn chạy trốn nhưng chân vừa thoáng cử động đã bị khoát lên vai Phong Nhã để hắn dễ dàng chơi đùa hạ thân nó. Hoa hành bị đùa bỡn thức dậy, phía đỉnh còn tiết ra dịch lỏng trong suốt. Lúc này, ngón tay Phong Nhã chậm rãi trượt tới hậu huyệt phấn nộn khẽ vuốt ve, cảm thấy tiểu đông tây run rẩy liền nâng thắt lưng nó lên để toàn bộ vùng tư mật lộ ra trước mắt, nhìn cúc lôi mềm mại siết chặt bên dưới tiểu chồi phấn hồng đang ửng đỏ một cách đáng yêu, ngón tay tỉ mỉ kiểm tra mấy vết nhăn màu hồng.

Cúc huyệt bị động chạm liền bất an mấp máy. Y Ân lúc này cả người đã căng cứng Phong Nhã mới buông nó xuống thuận tiện hôn nhẹ lên đỉnh ngọc hành. Thuốc trị thương hiệu quả không tồi, chỗ tư mật của Y nhi đã hoàn toàn lành lặn, tái làm cũng không sợ thương tổn nó.

Y Ân rụt người lại khi Phong Nhã tiếp tục hôn nó, hoa hành đáng yêu đã đứng thẳng tự lúc nào, thần tình sợ hãi đẩy người Phong Nhã muốn hắn buông nó ra. “Nhã. . . . . Nhã. . . . . sợ. . . . .” chuyện này, lúc nào cũng đáng sợ đối với nó.

Phong Nhã hôn lên môi Y Ân, kéo tay nó choàng qua vai đồng thời đưa một chân tiểu đông tây gác lên cánh tay hắn, tay kia lấy bình sứ cất trong ngực ghé vào giữa hai chân đang mở ra của Y nhi đưa miệng bình tiến đến cúc huyệt hồng nhuận. Tiểu đông tây kinh hoảng thở hỗn hển muốn tránh nhưng cơ thể đã bị Phong Nhã áp dưới thân đẩy không ra, một chân lại gác trên cánh tay hắn nên hạ thân chỉ có thể bất lực trướng lớn tùy ý để chất lỏng trong bình sứ rót vào bên trong.

Phong Nhã thu hồi dược bình, nhìn tiểu đông tây toàn thân ửng đỏ, ánh mắt phiếm lệ, đôi môi đỏ hồng không ngừng thở dốc. . . . .  thì biết dược hiệu đã phát huy tác dụng. “Ngoan, đây là không muốn ngươi bị thương, kiên nhẫn nào.” Hôn lên trán Y Ân trấn an, nhưng hai mắt nó lúc này đã miên mang, lời nói của hắn không hề lọt vào tai.

Phong Nhã khóe miệng tà tứ, chậm rãi cởi bỏ Y phục, tham luyến nhìn tiểu bảo bối bị dục tình tra tấn đến kiều diễm dị thường. Cúi đầu xuống, chôn ở giữa hai chân tiểu đông tây ngậm lấy hoa hành nho nhỏ cắn mút rồi thỏa mãn khi nghe Y Ân nức nở rên rỉ. Cảm giác thân hình phía dưới căng cứng, eo nhỏ đột nhiên run rẩy, biết nó hẳn đã đến cực hạn nên khoang miệng chuyển động càng lúc càng dồn dập, đồng thời rút ra một sợi dây trắng noãn nhanh chóng cột chặt tại gốc phân thân.

Tiểu đông tây hét lên một tiếng, dục vọng không thể phóng xuất khiến nó khổ sở đến phát khóc.

Phong Nhã thương tiếc hôn lên dòng nước mắt vươn trên má Y nhi, tay không ngừng vuốt ve cúc huyệt bên dưới. Do tác dụng của dược tính nên ngón tay hắn dễ dàng tham tiến đóa cúc hồng nhuận đang co dãn.

Tiểu đông tây đau đớn kêu lên một tiếng, sau lại bị dục vọng thu hút sự chú ý, tay không ý thức tự xoa nắn phân thân, nhưng không cách nào tháo gở được vật bó buộc bên dưới nên chỉ có thể nắn nắn tiểu chồi, lại không biết làm cách nào giảm bớt hỏa dục trong người do đó hoàn toàn không nhận thấy ngón tay Phong Nhã đang trừu sáp phía dưới.

Phong Nhã cầm tay hướng dẫn Y Ân tự an ủi chính mình, tay kia thừa dịp nó thất thần mà tiến nhập thêm một ngón. Trừu sáp một lát cảm thấy bên đã mềm mại, hoàn toàn có thể chứa đủ ba ngón liền lui ra. . . . . tiểu đông tây chưa kịp phản ứng đã phải tiếp nhận cự vật nóng bỏng hăng hái đi vào.

Y Ân thét một tiếng chói tai, tay nắm chặt chăn bông khóc lóc thảm thiết, cảm giác hạ thân như bị xé rách! Phong Nhã cúi đầu nhìn nơi hai người tương liên phát hiện không có lộng thương tiểu đông tây liền thở phào một cái, ôm tiểu bảo bối đang khóc nức nở thong thả chuyển động.

Tiểu đông tây từ đầu đã cảm thấy đau, chỉ có thể để mặc Phong Nhã tùy ý đỉnh động. Nhưng về sau, tại chỗ hai người kết hợp truyền đến một luồn cảm giác tê dại lan khắp cơ thể, tiếng khóc biến thành tiếng than thở ám muội tự lúc nào.

Phong Nhã đem hai chân Y Ân gác lên vai ra sức trừu động, ngẫu nhiên chạm đến điểm nhạy cảm bên trong khiến tiểu đông tây hét ầm lên, liền ôm chặt nó rồi dùng sức tấn công vào hướng đó khiến Y nhi la hét càng lúc càng dữ dội đến nỗi hô hấp dường như đình trệ, thân mình mềm mại vô lực tùy ý hắn đong đưa va chạm.

Tiếng khóc nỉ non vang lên không ngừng cho đến khi thanh âm có chút khàn đi khiến lòng Phong Nhã quặn đau, hạ thân tự giác đẩy mạnh lần cuối rồi tiết ra, đồng thời cởi bỏ dây buộc trên phân thân Y Ân. Tiểu đông tây khẽ kêu một tiếng, bạch dịch bắn lên bụng hắn xong thì cả cơ thể liền mềm nhũn.

Sau khi phát tiết Phong Nhã vẫn ở bên trong, xoay người đưa tiểu đông tây nằm nghiêng, lưng áp vào ngực hắn, kéo một chân Y Ân gác lên hông, tay cố định thắt lưng nó rồi bắt đầu thong thả chuyển động.

“Ân. . . . . ân. . . . . dừng lại. . . . .” tiểu đông tây đáng thương rõ ràng cảm thấy trong thân thể có gì đó lại trướng lớn nhưng nó ngay cả khí lực cử động ngón út cũng không có, chỉ có thể thê thê thảm thảm khóc lóc cầu xin tha thứ.

Phong Nhã cắn lên vành tai Y Ân, đỉnh phân thân đặt tại điểm nhạy cảm xoay tròn. “Thật sự không muốn?”

“Ân. . . . . hừ. . . . .” tiểu đông tây cắn môi, từ chỗ hai người kết hợp không ngừng truyền đến cảm giác tê dại khiến nước mắt càng ứa ra nhiều hơn. Thật đáng sợ, nó. . . . . muốn dừng lại!

Phong Nhã kéo tiểu đông tây qua, ôn nhu hôn lên hai hàng lệ rơi: “Ngoan, không khóc, không làm nữa.”

Miệng nói như vậy nhưng phân thân lại cố ý ở trong cơ thể Y Ân chống đối một chút rồi mới thong thả rời khỏi nhưng tiểu đông tây lại cảm thấy bên trong càng thêm kỳ quái, đóa cúc không tự giác co rút lại. Phong Nhã hừ nhẹ, mặt đỏ cả lên. “Chết tiệt. . . . .” hắn thiếu chút nữa đã bắn ra.   (^.^)/

Chậm rãi đem phân thân rút ra, quả nhiên bên trong tiểu đông tây lập tức siết chặt lại.

“Làm sao đây? Ngươi như vậy ta đi ra thế nào được?” Phong Nhã cắn nhẹ nó, ác ý hỏi.

Y Ân vô thức lắc lắc đầu, mềm mại rên rỉ. “Ngươi muốn ta làm cái gì? Không nói làm sao ta biết?”

“Ân. . . . . ân. . . . . giúp ta. . . . .” phía sau tiểu đông tây khẽ co giật khiến Phong Nhã thở dốc, giọng nói ám ách: “Muốn ta giúp ngươi như thế nào? Ngoan, nói ra!” thầm hạ quyết tâm để tiểu bảo bối van cầu hắn.

Tiểu đông tây cắn chặt môi không biết nói gì chỉ cảm thấy thân thể thật khổ sở, Nhã biết rõ phải làm sao lại cố ý không giúp mình. Thân thể khó chịu, trong lòng lại ủy khuất, cuối cùng hai tay ôm quanh thân mình gào khóc.

Lần này Phong Nhã thật sự luống cuống, vội vàng dỗ dành nhưng chỉ nghe nó ủy khuất kêu: “Nhã, người xấu. . . . .” ^_^

Thở dài, đành ôm thắt lưng nó hung hăng chuyển động khiến tiểu đông tây phát ra âm thanh vừa như vui sướng, dường như thống khổ rồi ngừng khóc hẳn. Phong Nhã một bên trừu tống, một bên cắn vành tai nó căm giận chửi nhỏ: “Tạm thời tha ngươi, lần tới sẽ khiến ngươi cầu ta. . . . .” Đáng tiếc tiểu đông tây đã sớm thất thần, cái gì cũng không nghe rõ, thân hình nho nhỏ dựa vào ngực tùy ý hắn lắc lư.

Hạ chương: Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng. m(-_-)m

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.