Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ

Chương 1: Trùng sinh mười năm trước.



Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào cửa sổ, Cảnh Văn Chiêu nhíu mày, từ từ mở mắt, đầu đau muốn nứt luôn, cô đứng lên, tóc dài buông xỏa xuống, Cảnh Vân Chiêu ngẩn người, là ai đang đùa cô vậy?

Mái tóc dài của cô không phải đã bị Kiều Hồng Diệp cắt bỏ không còn dài nữa sao? Sao lại vẫn còn?

Trong không khí tản ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt, Cảnh Vân Chiêu quay đầu nhìn lại, trên mặt bàn có một chén cháo ngọt, chẳng qua là vừa nhìn qua trong lòng cô lại hung hăng chấn động!

Nơi này là chỗ ở trước kia của cô!

Phòng ngũ sạch sẽ, trên bàn là bình hoa lưu ly mà cô thích nhất, bên trong cắm vài cành trúc phú quý, trên giường một màn lụa màu xanh, mọi thứ trong phòng cũng không giá trị gì mấy, khi có những đồ vật này là thời điểm hạnh phúc nhất cả đời cô.

Trong lòng Cảnh Vân Chiêu vô cùng hoang mang, tay run rẩy cầm lên cái gương bên cạnh, bên trong là một khuôn mặt quen thuộc nhưng có chút xa lạ.

Đây là cô, nhưng là cô của nhiều năm trước!

Chẳng lẽ, cô sống lại? !

Hai tay Cảnh Vân Chiêu nắm chặt, khuôn mặt trong gương, tấm lịch trong phòng, tất cả đồ vật nói cho cô biết, ý nghĩ của cô không sai, đây là mười năm trước! Năm cô mới mười lăm tuổi!

Nắm chặt tay, mọi chuyện kiếp trước coi như một cơn ác mộng, làm cho cô khắc cốt ghi tâm!

Nhớ tới những chuyện kia, trong lòng Cảnh Vân Chiêu run rẩy, một lát sau, mới xuống giường mở cửa, trong phòng khách là những khuôn mặt quen thuộc, Cảnh Vân Chiêu nhìn thấy khuôn mặt của kẻ thù, chỉ cảm thấy máu huyết trong người đều nóng lên, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Trong phòng khách có bốn người, hai người lớn, hai đứa nhỏ.

Mẹ của cô Diệp Cầm, cha dượng Kiều Uý Dân, cùng với một đôi song sinh trai gái, Kiều Hồng Diệp và Kiều Tử Châu.

Kiếp trước cô vẫn nghĩ Diệp Cầm là mẹ ruột của cô, nhưng sau này mới biết được, kỳ thật cô chỉ là một đứa con được nhặt về nuôi, thứ thuộc về cô chỉ là miếng ngọc bội cô luôn đeo trên người có khắc tên, có lẽ là tên cô, hoặc họ của cô, Diệp Cầm vẫn đối với cô không tệ, nhưng dưới tình huống cô không tranh chấp với hai đứa con Kiều Hồng Diệp và Kiều Tử Chân của bà.

Về phần cha dượng Kiều Uý Dân. . . Trong mắt Cảnh Vân Chiêu tràn đầy chán ghét và hận ý.

Kiếp trước cũng khoảng thời điểm này, Diệp Cầm bị bệnh nặng qua đời, cô trở thành con hoang mà người nhà không ai hoan nghênh, Kiều Uý Dân là một người đàn ông đê tiện, ham mê tình dục, không có bà vợ Diệp Cầm, lại muốn động tay đông chân với cô, khi đó tuổi cô nhỏ lại nhát gan, chỉ có thể vụng trộm trốn tránh không dám tố giác, vẫn cho rằng chỉ cần cô nhanh ra ngoài học đại học thì có thể tránh tên súc sinh này.

Lại không nghĩ rằng người đàn ông này căn bản không nghĩ tới khi cô đến trường học, ông ta lấy danh nghĩa người giám hộ ép buộc cô nghĩ học, để cô ở trong nhà giặt quần áo nấu cơm cho ba cha con họ.

Cô ở nhà mà trong lòng run sợ sống năm năm, ngược lại là không có bị Kiều Uý Dân thực hiện được, chỉ có điều lại vì bị Kiều Hồng Diệp phát hiện tâm tư của Kiều Uý Dân, Kiều Hồng Diệp tung tin đồn khắp nơi, nói cô quyến rũ cha dượng, khiến cô mất thanh danh, mỗi lần đi ra ngoài đều phải bị người khác chỉ trỏ.

Năm hai mươi tuổi, cô vô tình gặp một bạn học cũ, đối phương nhiệt tình theo đuổi cô, náo loạn đến người đứng đầu trong thị trấn cũng biết.

Cô biết tình huống của mình, căn bản không có chấp nhận, nhưng mà Kiều gia vẫn buông tha cho cô.

Dưới sự tức giận của Kiều Uý Dân rốt cuộc không nhịn được ra tay với cô, đêm đó trong quá trình phản kháng, cô lỡ tay giết chết người, rõ ràng là phòng vệ chính đáng, lại bị Kiều Hồng Diệp và Kiều Tử Chân đổi trắng thay đen, cô bị buộc phải ngồi tù.

Mà người oanh oanh liệt liệt theo đuổi cô, cũng tại lúc cô ngồi tù thì nói cho cô biết, anh ta căn bản không thích cô, sở dĩ làm như vậy, chỉ vì kích thích Kiều Hồng Diệp, người anh ta thật sự thích, chỉ có một người là Kiều Hồng Diệp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.