Tô Sở chu miệng, ánh mắt đầy oán trách, chỉ là nhìn bộ dạng lạnh lùng của Cảnh Vân Chiêu, chẳng được bao lâu trái tim thiếu nữ liền bị bắt làm tù binh, lại dán tới đây, nhìn qua giống như chị em ruột với Cảnh Vân Chiêu.
Người trong quán ăn này cũng không nhiều, thức ăn lên rất nhanh, trong chốc lát ba người liền ăn, chỉ là chỗ ngồi Cảnh Vân Chiêu tương đối đặc biệt, ngẩng đầu lên đã có thể thấy tình hình ở cửa chung cư.
Chờ đợi trong nửa giờ, Cảnh Vân Chiêu không thấy bóng dáng Kiều Hồng Diệp, còn tưởng rằng mình tính sai rồi.
Chỉ là khi có một gã đàn ông hút thuốc xuất hiện, bỗng nhiên Cảnh Vân Chiêu hiện lên một chút đau nhức, giống như hiện lên một chút ký ước, nháy mắt đứng lên.
"Sao vậy?" Tô Sở nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cô, nhìn sắc mặt cô hơi doạ người, trong lòng “ lộp bộp” một tiếng, liền vội vàng đứng lên dìu lấy cô nói: "Chị họ mặt chị trắng quá, có phải không thoải mái hay không?"
Nào chỉ là trắng, ánh mắt kia giống như muốn giết người, lá gan Tô Sở không lớn, tự nhiên sợ hãi.
Cảnh Vân Chiêu vội vàng mở miệng khô khốc: "Tôi nhìn thấy người quen."
Khoé miệng Cảnh Vân Chiêu hiện lên nụ cười tàn bạo, nói với hai người này: "Cẩn Thần, Sở Sở, hai người chờ tôi một lát, tôi có việc một lát liền trở lại."
"Không được! Tình trạng hiện tại của cậu chúng tôi không yên tâm, tôi đi cùng với cậu, cậu không phải muốn gặp bạn bè sao? Hai chúng tôi đi theo sẽ không làm cậu mất mặt." Cam Cẩn Thần mở miệng nói.
Cảnh Vân Chiêu sửng sốt, phát hiện bộ dạng hai người nhìn cô thập phần quan tâm, trong lòng cũng thả lỏng mấy phần, suy nghĩ một chút: "Vậy...... Được rồi."
Đời trước Tào Hành chạy thoát, mặc dù cô nhớ ngoại hình của đối phương, nhưng cũng bởi vì sợ hãi nên nhớ không rõ ràng, hơn nữa Tào Hành này có một gương mặt bình thường, rất dễ dàng quên, hơn nữa bởi vì không báo chuyện này với cảnh sát, những tên lưu manh cũng không bị bắt, ngược lại cô phải nghỉ học về nhà bắt đầu vì nhà họ Kiều kiếm tiền sinh hoạt.
Một đoạn thời gian rất dài Tào Hành cũng không xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, nhưng kiếp trước cô giết Kiều Uý Dân, trong nháy mắt Kiều Hồng Diệp và một người đàn ông phá cửa đi vào!
Kiều Hồng Diệp luôn miệng mắng cô là hồ ly tinh quyến rũ cha dượng, mặt khác mở miệng kêu người đàn ông kia cứu người, lúc ấy thân thể đối phương chặn tầm mắt của cô, thật ra cô cũng không hề thấy Kiều Uý Dân cuối cùng tắt thở trong nháy mắt.
Giết người tự vệ mơ màng hồ đồ liền bị hai người này thay đổi thành mưu sát, khi đó gã đàn ông xuất hiện chính là Tào Hành, lúc ấy bộ dạng hắn ta đoan chính, mặc một thân âu phục, đầy khí chất, khiến cô không thể liên hệ hắn ta với những tên lưu manh mấy năm trước.
Nhưng vừa rồi mặc dù cách nhau rất xa, nhưng hình dáng kia cô thấy rõ, nhìn lại một đầu tóc vàng, hai bóng dáng lập tức trùng hợp.
Nếu như nói kiếp trước người cô hận nhất, trừ Kiều Hồng Diệp ở ngoài, còn có Tào Hành này, một phần bởi vì lúc ấy cô không hiểu một người xa lạ tại sao muốn hại cô, biết rõ cô là tự vệ giết người còn thay Kiều Uý Dân làm chứng.
Mặt khác còn lại là mấy năm cô ở trong tù có một số việc dù nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra.Lúc cô ở nhà họ Kiều bởi vì chịu nhiều lần động tay động chân của Kiều Úy Dân, cho nên mua một con dao đặt ở đầu giường dùng để phòng thân, nếu thời điểm xảy ra ngoài ý muốn cũng có thể hù dọa Kiều Uý Dân, cho nên một khắc kia cô thật ra không hề nghĩ muốn giết người, chỉ là bởi vì căn bản Kiều Úy Dân cảm thấy cô không dám xuống tay, bị buộc đến mức nóng nảy, mới có thể một dao cắm vào ngực của lão ta.
Đời trước Tào Hành chạy thoát, mặc dù cô nhớ ngoại hình của đối phương, nhưng cũng bởi vì sợ hãi nên nhớ không rõ ràng, hơn nữa Tào Hành này có một gương mặt bình thường, rất dễ dàng quên, hơn nữa bởi vì không báo chuyện này với cảnh sát, những tên lưu manh cũng không bị bắt, ngược lại cô phải nghỉ học về nhà bắt đầu vì nhà họ Kiều kiếm tiền sinh hoạt.
Một đoạn thời gian rất dài Tào Hành cũng không xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, nhưng kiếp trước cô giết Kiều Uý Dân, trong nháy mắt Kiều Hồng Diệp và một người đàn ông phá cửa đi vào!
Kiều Hồng Diệp luôn miệng mắng cô là hồ ly tinh quyến rũ cha dượng, mặt khác mở miệng kêu người đàn ông kia cứu người, lúc ấy thân thể đối phương chặn tầm mắt của cô, thật ra cô cũng không hề thấy Kiều Uý Dân cuối cùng tắt thở trong nháy mắt.
Giết người tự vệ mơ màng hồ đồ liền bị hai người này thay đổi thành mưu sát, khi đó gã đàn ông xuất hiện chính là Tào Hành, lúc ấy bộ dạng hắn ta đoan chính, mặc một thân âu phục, đầy khí chất, khiến cô không thể liên hệ hắn ta với những tên lưu manh mấy năm trước.
Nhưng vừa rồi mặc dù cách nhau rất xa, nhưng hình dáng kia cô thấy rõ, nhìn lại một đầu tóc vàng, hai bóng dáng lập tức trùng hợp.
Nếu như nói kiếp trước người cô hận nhất, trừ Kiều Hồng Diệp ở ngoài, còn có Tào Hành này, một phần bởi vì lúc ấy cô không hiểu một người xa lạ tại sao muốn hại cô, biết rõ cô là tự vệ giết người còn thay Kiều Uý Dân làm chứng.
Mặt khác còn lại là mấy năm cô ở trong tù có một số việc dù nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra.
Lúc cô ở nhà họ Kiều bởi vì chịu nhiều lần động tay động chân của Kiều Úy Dân, cho nên mua một con dao đặt ở đầu giường dùng để phòng thân, nếu thời điểm xảy ra ngoài ý muốn cũng có thể hù dọa Kiều Uý Dân, cho nên một khắc kia cô thật ra không hề nghĩ muốn giết người, chỉ là bởi vì căn bản Kiều Úy Dân cảm thấy cô không dám xuống tay, bị buộc đến mức nóng nảy, mới có thể một dao cắm vào ngực của lão ta.
Nhưng sức lực cô ở kiếp trước khác với bây giờ, khi đó hàng năm cô luôn ăn uống không đủ dinh dưỡng, thân thể luôn suy nhược, về cơ bản không có khả năng lớn như vậy có thể một kích mất mạng, nhất là sau khi cô động thủ, Kiều Uý Dân rõ ràng còn sống, vậy mà sau thời điểm Tào Hành cứu người, Kiều Uý Dân lại chết.
Chuyện này để cho cô nghi ngờ thật lâu, nhưng lúc đó ham muốn sống tiếp của cô đã tiêu tan, suy nghĩ mọi chuyện trong thời điểm đó cô luôn cho là mình nằm mơ, đần độn, cho tới khi chết cũng không hiểu rõ ràng.