Kiều Uý Dân càng nghĩ càng giận, nhưng lại không biết nơi ở Cảnh Vân Chiêu, giống như như kiến bò trên chảo nóng, chỉ sợ lần sau gặp được Cảnh Vân Chiêu nhân sâm kia đã không còn ở đây.
Kiều Hồng Diệp lừa gạt được Kiều Uý Dân, không nhịn được buông lỏng một chút, nhỏ giọng nói: "Ba con không có tiền."
Tiền của cô ta vừa mới bị mấy người đàn ông ngày hôm qua cướp đi, sinh hoạt phí tuần sau một đồng cũng không còn dư lại.
"Không có tiền!? Rốt cuộc mày ở đây bên ngoài mua cái gì, không phải tao mới đưa cho mày ngày hôm trước sao?!" Đối với đứa con gái này, Kiều Uý Dân càng ngày càng thất vọng, cảm thấy đứa trước mặt này trong ấn tượng với trước kia giống như không phải cùng mình người.
Kể từ sau khi Diệp Cầm chết, trong nhà này càng ngày càng không như ý, không có một ngày nào sống yên ổn, xem ra không thể thiếu một nữ chủ nhân trong gia đình được!
Kiều Hồng Diệp cúi đầu: "Con. . . . . . Con làm mất tiền. . . . . ."
Cô ta cũng không dám nói thật, đến lúc đó ngộ nhỡ cha làm ầm ĩ lên, mất mặt mũi vẫn là chính mình.
Kiều Uý Dân nghẹn một bụng tức giận, lúc này còn làm mất tiền, nhất định chính là xúi quẩy, không trách được không chiếm được chỗ tốt từ Cảnh Vân Chiêu!
Kiều Hồng Diệp từ nhỏ được cưng chiều, rất ít khi chịu ủy khuất, nhưng vào hai ngày hôm nay bởi vì Cảnh Vân Chiêu bị mắng, trong lòng sớm đã mất cân bằng, trong lòng càng nghĩ tới chờ khi đi học nhất định phải làm cho Cảnh Vân Chiêu càng thêm khó chịu!
Nhưng mà lúc này Kiều Hồng Diệp còn không biết, khó chịu là cô ta mới đúng.
Hoa Tặc làm việc rất đáng tin cậy, bởi vì có Cảnh Vân Chiêu cung cấp tin tức, người của Hoa Tặc trực tiếp chờ ở trên đường mấy bạn học đi qua.
"Nhìn xem. . . . . . Chậc chậc chậc, nữ sinh này tuổi quá trẻ, không ngờ lá gan lớn như vậy, chắc còn là học sinh chứ?"
"Đây là một học sinh của trường trung học Nhất Trung, mặt ngoài nhìn thuần khiết như vậy, sau lưng thật là phóng đãng!" Một tên lưu manh lại nói.
Ở bên cạnh là hai học sinh cũng nhau đi vào, một người tên là Trương Hào, một người tên là Đổng Nghị, hai người đều là Hộ Hoa Sứ Giả* của Kiều Hồng Diệp, là bạn học cùng lớp với Kiều Hồng Diệp.
Hai người vốn cũng không chú ý tới những người bên cạnh cầm trong tay cái gì, nhưng vừa nghe đến"Nhất Trung" hai chữ, không nhịn được nghiêng đầu.
Chỉ nhìn lại thấy hai tên lưu manh dậm chân một cái, đột nhiên rớt đồ xuống, "trùng hợp" đem hình chụp trong tay nháy mắt rơi tán loạn xuống đất!
Hai bạn học tốt bụng, tử tế lại hiếu kỳ vào giúp một tay đem hình nhặt, thế nhưng khi quét mắt nhìn, lập tức như bị xét đánh!
"Đây không phải là Kiều Hồng Diệp à. . . . . ." Nam sinh tên Trương Hào không nhịn được nói.
Đây chính là nữ thần của hai người bọn họ, căn bản là không thể nhận lầm được!
"Ồ? Các cậu biết cô gái này à?" Một tên lưu manh lập tức sát ánh mắt nhìn hai người một cái, lại nói: "Nữ sinh này ở trong trường học có phải hay không rất tùy tiện?"
Trương Hào vội vàng đỏ mặt lắc đầu: "Không phải vậy, Kiều Hồng Diệp rất dịu dàng hiểu chuyện. . . . . ."
"Nhìn dáng vẻ này thật sự rất dịu dàng, chỉ là đoán chừng có thể không hiểu chuyện, anh nói với các người, hình này là chúng ta một đám anh em không cẩn thận thấy chụp được, thấy cô gái này dáng dấp không tệ, bình thường chắc chăm sóc da dẻ rất tốt, xem các người bộ dáng như vậy cũng thật thấy hứng thú, cho các người nhìn một chút. . . . . ." Tên lưu manh lại nói.
Từng tờ từng tờ rõ ràng đặt ở trước mắt.
Có ảnh cùng nam nhân ở ven đường hôn, nhưng có lại quần áo không chỉnh tề, nhìn một cái cũng biết bọn họ đang làm gì!
Trương Hào cùng Đổng Nghị hai người hô hấp cũng có chút khẩn trương, không thể tin được trước mắt thấy tất cả, nhất là phía sau còn có một ảnh cùng nam nhân tiến vào khách sạn càng làm cho hai người bọn họ khổ sở không thở nổi.
Nữ sinh như Kiều Hồng Diệp, ai mà không thích?
"Được rồi, nhìn kỹ rồi trả lại cho anh. . . . . ." Tên lưu manh đem hình cầm về, nhìn bọn họ một cái, nhắc nhở: "Cô nhóc này thật lợi hại, anh em chúng ta bên trong có biết cô ta, đều nói cô ta thủ đoạn rất cao tay, khiến mấy anh em tâm cam tình nguyện thay cô ta làm việc, còn đánh từng gãy chân một nam sinh, đúng rồi, còn cướp bóc tỷ tỷ của mình, anh nghĩ các người vẫn là cách xa cô ta một chút. . . . . ."