Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ

Chương 116: Tìm thần y



Edit: Phạmnhi

Không gian của Cảnh Vân Chiêu có thể lớn hơn vô số lần so với sân thể dục, tuy nói tập võ là luyện chiêu thức, nhưng càng quan trọng hơn là thể chất và hơi thở.

Mỗi ngày ở trên không gian cô lúc nào cũng chạy một đoạn thời gian dài, lại điều khí luyện chiêu thức, hôm nay đừng nói chạy năm vòng, thêm năm vòng nữa cũng không có vấn đề.

"Tôi nghe người ở lớp hai nói, chuyện Cảnh Vân Chiêu mang thai cũng là kiều Hồng Diệp truyền tới. . . . . ." Cảnh Vân Chiêu đang chạy, nghe bên cạnh có người chỉ chỉ chõ chõ nói một câu.

"Không thể nào?"

"Thật, nghe bạn của tớ nói lúc ấy Kiều Hồng Diệp vừa nhìn thấy Cảnh Vân Chiêu và Cam Cẩn Thần đến trường cùng nhau, sau đó liền bắt đầu suy đoán lung tung, người khác lại không biết tình hình, liền nghĩ rằng đó là sự thật. . . . . ." Nữ sinh kia lại nói.

Lớp hai bị lớp một bỏ xa một vòng, cho nên lúc này vẫn ở đằng sau lưng các bạn học cùng lớp, lời này cũng bị Kiều Hồng Diệp nghe được.

Âm thầm cắn răng, trái tim bị nhồi nhét đến cực điểm, nhưng cũng không có cách nào.

Kiều Hồng Diệp ở phía sau không cam lòng nhìn chằm chằm Cảnh Vân Chiêu, bước chân của chính mình ngày càng nặng nề hơn, nhưng Cảnh Vân Chiêu vẫn như cũ không nhanh không chậm nhìn qua giống như đang tản bộ bình thường nhìn không cảm thấy mệt mỏi chút nào, đột nhiên để cho cô ta có cảm giác theo không kịp.

Sau mấy vòng, Kiều Hồng Diệp hai chân giống như không phải là của mình, mà bạn học cùng lớp còn chưa buông tha cho cô ta, sau đó một số hoạt động đều bắt buộc cô ta tham gia, những âm thanh châm chọc kia để cho đầu cô ta đều muốn nổ, vô tri vô giác.

Mà lúc này bên ngoài sân tập thể dục lại có một chiếc xe hơi ngừng lại, bên trong có một bóng dáng nhìn chằm chằm đám người trong sân thể dục, trên mặt lộ ra một vẻ mặt phức tạp.

"Thế nào Lê Thiếu? Sẽ không phải là nhìn trúng nữ sinh nào bên trong chứ!?" Người bạn bên cạnh không nhịn được cười nói.

Ánh mắt cũng quét tới nhìn sân thể dục một cái, không khỏi cảm khái một tiếng, làm học sinh thật là tốt, cách thật xa cũng có thể cảm thấy một bầu không khí thanh xuân.

"Nếu cũng tiện đường đi ngang qua, vậy tôi thuận tiện tìm người." Lê Thiếu khóe miệng nhếch lên, để tài xế lái xe đến cửa trường học, khoan thai tự đắc nhìn sân thế dục, chờ đợi không hề nóng nảy.

"Tìm người? Nhà cậu có thân thích đi học ở đây sao?" Một người đàn ông tên Đỗ Lâm trừng mắt kinh ngạc nói.

Tuy rằng nhà họ Lê nói rằng có nguyên quán ở huyện Hoa Ninh, nhưng Lê Thiếu Vân một năm cũng chỉ ở đây một vài ngày mà thôi, ở huyện Hoa Ninh cũng không có nhiều bạn bè, thực sự quen biết đoán chừng cũng chỉ có một mình hắn, hơn nữa tính tình Lê Thiếu nhìn như một công tử đào hoa, nhưng trên thực tế lại không hề gần gũi nữ sắc, tính kiên nhẫn còn nhỏ hơn so hạt mè, chưa bao giờ thấy hắn chờ đợi người nào.

"Gần đây có phải thân thể bác trai không được thoải mái phải không? Vừa đúng lúc tôi quen biết một thần y, dẫn tới cho bác trai nhìn một chút." Lê Thiếu Vân rất tùy ý tìm cho mình một cái cớ.

Đỗ Lâm sắc mặt cứng đờ: "Lê Thiếu, cậu trêu chọc tôi sao? Ba tôi chỉ bị đau răng. . . . . ."

"Không phải nói đau răng tuy không phải bệnh nhưng bị đau lên có thể chết người sao? Bác trai đối xử với tôi cũng không tệ, lo lắng là cần thiết." Lê Thiếu Vân mặt không đỏ tim không loạn nói.

Nói xong, Đỗ Lâm hết ý kiến.

Mặc dù lời nói không sai, nhưng cha anh ta cũng nhìn thấy Lê Thiếu Vân nhiều lần, căn bản không phải là quan hệ không tệ, hơn nữa nếu nói thần y không phải nên ở rừng sâu núi thẳm xa lánh đời hoặc ở trong phòng khám bệnh cả ngày sao? Nhưng bây giờ nơi này là trường học, nếu là đại học còn được, nhưng đây lại là cấp ba. . . . . .

Đỗ Lâm càng ngày càng cảm thấy hiếu kỳ, nhìn theo ánh mắt của Lê Thiếu Vân nhìn những học sinh đi tới đi lui, nhưng nhìn nửa ngày, cũng còn không có phát hiện trên người những người đó có tố chất của thần y, hơn nữa đều là một đám trẻ nhỏ dưới mười tám tuổi, còn chưa phải là người lớn!

Lại hơn một hai mươi phút sau, tiếng chuông tan học vang lên, thời gian buổi trưa tan học cũng đến.

Xe Lê Thiếu Vân nhìn khiêm tốn và sa hoa, những học sinh này nhìn cũng không ra bất cứ điều gì, chỉ là khi Lê Thiếu Vân mở cửa xe đứng bên ngoài, ngược lại vẻ ngoài đẹp trai thu hút sự ưu ái của nhiều nữ sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.