Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ

Chương 119: Hợp tác



Edit: Phạmnhi

Ngự Thiên Tiên thật sự có thực lực, Đỗ Lâm cũng là nhân tài xuất chúng, nếu như mọi thứ cứ phát triển dựa theo kiếp trước, Đỗ Lâm thật sự sẽ bộc lộ được tài năng, nhưng đạt tới trình độ như anh ta nói vẫn còn thiếu một chút khoảng cách.

Nhưng bây giờ Cảnh Vân Chiêu có sự tự tin này, cô và Đỗ Lâm một người thiếu cơ hội và một người thiếu hụt nguyên liệu, thật là trùng hợp.

Thái độ lúc này của Cảnh Vân Chiêu thoải mái hơn một chút, Lê Thiếu Vân chân mày cau lại, trong mắt thoáng qua một tia ám sắc.

Nha đầu này thế mà nhìn danh thiếp của Đỗ Lâm lại đối với anh ta sinh ra hứng thú?

Lê Thiếu Vân không bình tĩnh, danh thiếp mà thôi, phía trên cũng chỉ viết Ngự Thiên Tiên, so với Ngự Thiên Tiên, Thiên Hương Lâu của hắn không phải danh tiếng tốt hơn một bậc sao?

Lê Thiếu Vân đời này đều chưa từng bị người nào coi thường qua, thậm chí chưa từng đối với ai đặc biệt như vậy.

Phải nói hắn cũng chỉ nhìn thấy Cảnh Vân Chiêu hai ba lần, lần này đường đột tới đây cũng chỉ cảm thấy nha đầu này có một chút tiền đồ, hiện tại mới có thể nghĩ tới làm quen một chút, về sau nếu có thể giúp được việc nào của cô ấy thì ra tay cũng tốt thôi.

Lại không nghĩ rằng, người ta căn bản không có xem trọng hắn.

Chỉ là nói chuyện cũng tốt, Đỗ Lâm ở huyện Hoa Trữ cũng là người có nhân mạch, chờ hắn đi kinh thành, Cảnh Vân Chiêu nếu là có chuyện gì có thể để cho Đỗ Lâm giúp một tay.

Dù sao cũng là nha đầu lão Từ để ý, Lê, Từ hai nhà có giao tình tốt, Lê Thiếu Vân đương nhiên cảm thấy nha đầu này cũng là người mình.

Lê Thiếu Vân thu lại tính khí, ngước mắt hỏi "Em đối với Ngự Thiên Tiên có hứng thú?"

Cảnh Vân Chiêu suy nghĩ một chút cách giải thích, mới nói: "Sư phụ em đối với các loại dược liệu cùng ngũ cốc rau dưa đồ vật có chút hứng thú, nghiên cứu ra rất nhiều kĩ thuật trồng trọt tốt, đồ trồng được tuyệt đối không hề có bất kỳ ô nhiễm cùng nguy hại, mới vừa nghe Đỗ đại ca lời nói, em cảm thấy có thể thay thế sư phụ em hợp tác với Ngự Thiên Tiên."

"À?" Đỗ lâm ngẩn người một chút, không kịp phản ứng.

"Em nói là muốn hợp tác với anh? Chính là. . . . . . Bán nguyên liệu cho anh?" Đỗ Lâm không tin mở miệng hỏi một câu, nói xong, tự mình cũng cười: "Thật ra thì nếu là nhà hàng bình thường, sẽ không để ý tìm người quen hợp tác, nhưng Ngự Thiên Tiên là tôi và cha rất kỳ vọng, không thể quá mức tùy tiện, muốn nguyên liệu đều phải hoàn toàn phù hợp với yêu cầu trong lòng của anh. . . . . ."

Cảnh Vân Chiêu vẫn như cũ nghiêm túc một chút đầu, không có đùa giỡn ý tứ.

Cô cũng không cảm giác mình đang chiếm tiện nghi của Đỗ Lâm, phải biết đồ trong không gian của cô nếu muốn bán đi cũng không khó khăn, nếu không phải cô gặp vấn đề tuổi tác, chắc hẳn bất kỳ một nhà hàng quán rượu cũng sẽ vui lòng hợp tác với cô, cô nghĩ kiếm được tiền cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Mà Đỗ Lâm không giống, ít đi nguyên liệu tốt nhất, công thức bí mật của anh ta coi như trân quý đi nữa cũng không đạt tới yêu cầu trong lòng của anh ta, sẽ làm anh ta cách xa mục tiêu mấy phần.

"Như vậy đi, tối hôm nay em sẽ đưa một xe nguyên liệu đến Ngự Thiên Tiên, đến lúc đó tất cả theo quy củ của anh, nếu là không quá một cửa ải này em sẽ mang đồ đi, sẽ không làm khó anh." Cảnh Vân Chiêu vẫn bình tĩnh như cũ.

Cảnh Vân Chiêu trong lòng lại không nhịn được cười một tiếng, cô có thể xác định, Đỗ Lâm một khi nhìn thấy đồ cô đưa tới, mọi chuyện phía sau tất cả đều dễ nói chuyện, thậm chí cô mới là người chiếm thể chủ đạo.

Đỗ lâm hoài nghi nhìn cô một cái, chỉ có cảm giác trong đầu mình chất đầy bột nhão.

Chỉ là cũng may Cảnh Vân Chiêu cũng đã nói, chỉ cần anh ta không hài lòng cũng không cưỡng cầu, đã như vậy, đến lúc đó anh ta cũng không cần đặc biệt cho Lê Thiếu mặt mũi.

Len lén liếc mắt nhìn Lê Thiếu một cái, phát hiện hắn cũng không có ý can thiệp, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Này Ngự Thiên Tiên là một tay anh ta thành lập, nhưng Lê Thiếu Vân được xem là đối tác bên hắn, dĩ nhiên, là anh ta dây dưa đến cùng lôi kéo Lê Thiếu Vân vào, dù sao Lê Thiếu Vân thân phận đặc biệt, cho dù là ở Hoa Trữ huyện, cũng không có người dám trêu chọc hắn, cùng hắn đứng ở trên một cái thuyền, đó là nắm chặt triệu phần không có cơ hội chìm xuống.

Cho nên nói, nếu như Lê Thiếu gật đầu, vậy anh ta cũng không còn biện pháp, cũng may Lê Thiếu cũng không phải là một người hồ đồ, công tư rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.