Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ

Chương 120: Người cùng một loại



Edit: Phạmnhi

Rốt cuộc Đỗ Lâm cũng không hiểu Lê Thiếu Vân, lúc này Lê Thiếu Vân cũng không có vì"Ngự Thiên Tiên" suy nghĩ nhiều, mà là cảm thấy sự tự tin toát ra từ trên người Cảnh Vân Chiêu.

Hắn thấy Cảnh Vân Chiêu được mấy lần, ký ức ngắn ngủi vẫn còn mới mẻ, cho dù là trong số bạn cùng lứa tuổi, cũng ít có người bình tĩnh như cô vậy.

Từ trước cô dứt khoát cứu người, thời điểm cô đối với người nữ sinh trán chảy máu tươi làm như không thấy, là hắn biết nữ sinh này khó lường.

Thực tế tính tình hắn từ trước đến giờ luôn đạm bạc, không thích xen vào việc của người khác, với những người không liên quan của đến mình cũng lười phản ứng, nhưng kể từ nhìn thấy sự quật cường trên người cô, lại cảm thấy người như vậy rất khó có được, nếu có thể giúp một tay, biết một lần cũng coi như may mắn.

Vì vậy, Cảnh Vân Chiêu nói cô có thể hợp tác với Ngự Thiên Tiên, hắn theo bản năng sẽ tin tưởng.

Có lẽ đây cũng là sự hấp dẫn giữa những người cùng loại.

Lê Thiếu Vân khóe miệng vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua hết sức thân sĩ, dọc theo đường đi thỉnh thoảng nhảy ra mấy câu nói, nhưng từng câu từng chữ phần lớn đều hỏi tình trạng hiện tại của Cảnh Vân Chiêu.

Chẳng hạn như, nuôi ra được đứa trẻ như vậy là dạng gia đình gì.

Một ví dụ nữa, Cảnh Vân Chiêu thành tích như thế nào, về sau muốn đi thi đại học gì, sau khi lớn lên muốn làm cái gì.

Nhìn qua, giống như người lớn đang hỏi, Cảnh Vân Chiêu cảm thấy, may mà nam nhân này chỉ mới 24-25 tuổi, bằng không nếu là một chú trung niên, không chừng còn dài dòng đến cỡ nào!

Khoảng hai mươi phút sau, xe hơi dừng ở một chỗ chung cư, bên trong là trùng trung các biệt thự nhỏ, nhưng cũng không sang trọng đáng chú ý.

Đỗ Lâm mặc dù đối với Cảnh Vân Chiêu tràn đầy hoài nghi, nhưng vẫn khách khí mời cô vào cửa.

Trong nhà rất an tĩnh, chỉ có một ông già ở trong phòng bếp không biết đang làm cái gì.

"Ai nha cha, đá lạnh như vậy, cha ngậm nó làm gì, mau nhổ nó ra!" Đỗ Lâm mời hai người ngồi xuống xong, lập tức tiến vào phía trước, lập tức nghe được một âm thanh lo lắng đáp lại.

Trên đường Cảnh Vân Chiêu cũng nghe Đỗ Lâm nhắc tới, mẹ anh ta mất sớm, đúng là cha nuôi anh ta lớn lên, cha của anh ta tuổi cũng không lớn, còn chưa thời điểm răng rơi tóc rụng, nhưng cái này người chắc chắn sẽ có một ít tật xấu, bác Đỗ bị đau răng, thời điểm đau nghiêm trọng cũng sẽ bỏ qua mùi vị các món ăn, phương diện tiện lợi nhất của hắn cả đời là ở nấu ăn, vì vậy cũng nóng nảy không chịu được.

"Con quản ta làm cái gì, ngậm đá trong miệng thì sẽ không đau nữa. . . . . ." Ông lẫm bẩm một tiếng, nhưng chú ý trong nhà có khách tới, lại chuyển miệng nói: "Lê Thiếu tới? Đứa bé hỗn trướng này cũng không sớm nói, để cha làm vài món chiêu đãi!"

Nói xong, ông lão ngẩng mặt nhìn lên, nhìn thấy cái nữ sinh xa lạ Cảnh Vân Chiêu, có chút kinh ngạc không hiểu.

"Bác, đây là thầy thuốc cháu tìm cho người, để cho cô ấy nhìn răng của ngài một chút." Lê Thiếu Vân cũng rất trực tiếp.

Cảnh Vân Chiêu không khỏi bội phục người đàn ông này, nói đến bác sĩ thời điểm, chính cô cũng có chút chột dạ, cố tình Lê Thiếu Vân lại rất bình tĩnh, thật giống như cô là một thần y khó lường.

Ông Đỗ chỉ là ngẩn người một chút: "Lê Thiếu giới thiệu? Vậy khẳng định là có bản lãnh, nha đầu ngươi đừng sợ, cứ tới nhìn là được."

Cảnh Vân Chiêu còn kinh ngạc hơn nữa, ông bác này tin tưởng Lê Thiếu Vân đến mức nào!

Cảm giác một nhà này cho dù bị Lê Thiếu Vân bán cũng sẽ giúp đỡ hắn kiếm tiền một loại.

"Ba anh đã nói như vậy, Vân Chiêu em yên tâm xem đi." Đỗ Lâm cũng rất hiểu cha của mình, trực tiếp trấn an một tiếng.

Người trong cuộc đều rộng rãi như vậy, Cảnh Vân Chiêu tự nhiên sẽ không bó tay bó chân, nhìn sắc mặt của người lớn tuổi trước mặt, để cho hắn mở miệng nhìn xem, lại nghiêm túc sờ sờ bắt mạch, bộ dạng nghiêm túc ngược lại hù doạ Đỗ Lâm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.