Sau khi cúp điện thoại, Cảnh Vân Chiêu một lần nữa yêu cầu tài xế, không đi đường lớn, mà lái xe vào hẻm nhỏ bên cạnh Thiên Hương Lâu, dù sao nếu muốn trói người lại, cũng không thể làm dưới con mắt người đi đường.
Bác tài vẻ mặt tò mò, nhưng dù sao thì đó cũng là yêu cầu của hành khách, đương nhiên sẽ làm theo lời cô nói, hơn nữa mặc dù thời điểm vừa rồi nữ sinh này đánh người rất lợi hại, nhưng nhìn tuổi cũng không lớn, cho dù là nghe được giọng điệu khi gọi điện thoại không bình thường, cũng không làm hắn có ý nghĩ gì khác, lúc Cảnh Vân Chiêu xuống xe, thậm chí còn vươn đầu nhắc nhở cô một chút, bảo cô chú ý an toàn.
Dù sao trời đã tối rồi, nữ sinh nhỏ xinh đẹp như vậy đi vào hẻm nhỏ vẫn là rất nguy hiểm.
Cảnh Vân Chiêu sau khi xuống xe, rõ ràng cảm thấy có một chiếc xe taxi khác cũng dừng lại, đi vài bước quay vòng, sau lưng truyền tới tiếng đi bộ thận trọng, không khỏi bật cười một tiếng.
Nếu Hoa Tặc đã nói phía sau có người đi theo, cô đương nhiên sẽ không lưu lại ở hẻm nhỏ này, quẹo qua bảy tám ngã rẽ nhanh chóng đi ra ngoài.
Mà Kiều Hồng Diệp cẩn thận từng chút đi theo sau có chút sốt ruột, Cảnh Vân Chiêu đi quá nhanh, hẻm nhỏ lại u ám, cô ta sợ.
Thậm chí chẳng được bao lâu công sức, Cảnh Vân Chiêu đã không thấy, căn bản không biết Cảnh Vân Chiêu chạy vào ngả rẽ nào, càng làm cho cô ta tức giận, xoay người chuẩn bị đi trở về, nhưng vừa nghiêng đầu, miệng liền bị người ta bịt chặt lại, túm kéo lên một chiếc xe.
Đây là gặp phải bắt cóc!?
Kiều Hồng Diệp quyến rũ cho tới bây giờ không có gặp qua chuyện như vậy, quả quyết hôn mê bất tỉnh.
Đợi cô ta tỉnh lại, người đã ở vùng ngoại ô, mấy anh em kia đặc biệt tìm một mảnh đất hoang vu.
Mặc dù huyện Hoa Ninh được coi như giàu có và đông đúc, nhưng xung quanh có rất nhiều địa phương thưa thớt người, các anh em của Hoa Tặc đã chọn một vị trí hết sức vắng vẻ.
Bởi vì là trời tối, hơn nữa chung quanh có nhiều ngôi mộ, con đường này căn bản không có ai đi ngang qua, làm Kiều Hồng Diệp vừa mở mắt liền nghe thấy từng trận "Thầm thì", bùn đất dưới chân đạp lẫn vào cỏ dại càng giống như có người đi theo, cô ta sợ đến mức đi đứng như nhũn cả ra, nhưng lần này cũng không dám hôn mê, ai biết khi tỉnh lại có thể biến thành cô hồn dã quỷ hay không!
Cô ta còn không biết mình ở địa phương nào, chỉ có thể nhắm mắt đi theo con đường nhỏ, con đường nhỏ chạy dài, chỉ cảm thấy thật lâu, xung quanh cũng có người, nhưng thỉnh thoảng chỉ có một căn nhà mà thôi, cách khá xa, hơn nữa ánh đèn le lói ngược lại càng dọa người hơn.
Kiều Hồng Diệp mặc váy trắng, có áo khoác bên ngoài cũng bị anh em Hoa Tặc cầm đi, cho nên vô cùng lạnh.
Tóc thẳng bồng bềnh nhưng bởi vì một đường giày vò có vẻ cực kỳ rối bời, cô ta một đường nghẹn ngào, nước mắt trên mặt cũng không ngừng rơi, nhìn qua chút doạ người.
Kiều Hồng Diệp trên đoạn đường núi này gặp hai chiếc xe hơi ngẫu nhiên đi ngang qua, nhưng là. . . . . .
Bị cô ta hù chạy.
Chỉ trách lúc này hai mắt cô ta đỏ bừng, ánh mắt quá mức u oán, bởi vì kinh sợ mà sắc mặt trắng bệch, váy trắng tóc dài, xứng đáng phù hợp là ma nữ, ai dám đến gần?
Từng bước khó khăn, thời gian càng về sau, càng vắng lạnh, Kiều Hồng Diệp gục ngã muốn điên rồi.
Mà Cảnh Vân Chiêu không có thấy cảnh tượng như thế, nếu biết Kiều Hồng Diệp thê thảm như thế, không chừng muốn cười thành cái dạng gì.
Đúng hẹn đến Thiên Hương Lâu vào phòng, liền thấy một ông lão lớn tuổi, bên cạnh còn có một nam sinh cùng tuổi mình.
"Cô là. . . . . . Nhân viên phục vụ?" Nam sinh kia nhìn cô một cái, có chút kinh ngạc, nghĩ thầm nhân viên phục vụ này tuổi sao còn trẻ như vậy, nhưng vừa nhìn lại, lại cảm thấy không giống, bởi vì nhân viên phục vụ nơi này đều mặc đồng phục làm việc.
Cảnh Vân Chiêu liếc nhìn cậu ta một cái, bình tĩnh đi vào, nhìn ông cụ, nói: "Ngài là Đường lão tiên sinh phải không? Tôi là người bán hẹn với ngài."
Cô mới nói xong, liền thấy trước một già một trẻ với vẻ mặt thống nhất, hóa đá.