Cảnh Vân Chiêu nào biết kiếp trước thương nhân bán chậu lớn Thanh Hoa tính tình giảo quyệt và tham lam, khiến ông lão này không ưa thích lắm, liền đè ép giá tiền xuống, mà lúc này ông lão nói giá tiền, mới xem như tương đối công bằng.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Cảnh Vân Chiêu, tâm trạng trong lòng ông lão mới thăng bằng một chút, vừa rồi nha đầu này vừa vào cửa có một bộ dạng tự tin tự nhiên, hiển nhiên cùng cô số tuổi không tương xứng, mà phản ứng lúc này mới bình thường, 35 triệu, nếu còn một có thái độ bình tĩnh, vậy sẽ cho người lớn tuổi như ông lão đều cảm thấy xấu hổ.
Ông lão híp mắt cười, mà Cảnh Vân Chiêu kinh ngạc chẳng được bao lâu liền thu lại.
Chuyện tốt như vậy, có lí do gì không đồng ý?
Ngay lập tức liền gật đầu, ông lão nhìn lên, lập tức cười ha hả đem chậu lớn Thanh Hoa ôm vào trong lòng, sau khi hỏi số tài khoản của Cảnh Vân Chiêu, nhờ bên cạnh Đường Tử Hoa gọi điện thoại, xác nhận truyển khoản xong, giao dịch cuối cùng đã hoàn thành.
Giải quyết chuyện chính xong, ông lão cũng thả lỏng người người, lúc này mới gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Cảnh Vân Chiêu ở nơi này chờ hơn nửa canh giờ sớm đã thấy bụng trống trơn, ăn đồ tới giống như châu chấu vượt biên, nhưng lại ưu nhã sạch sẽ không nói ra được.
Nhìn Đường Tử Hoa có chút khiếp sợ.
Mới rồi Cảnh Vân Chiêu cho cậu ta ấn tượng là bình tĩnh tự nhiên, là thanh cao tỉnh táo, chỉ có khi cười lên mới có chút dịu dàng ôn hòa, bình thường nữ sinh giống như vậy phần lớn đều rất chú ý đến hình tượng, thật không nghĩ đến cậu ta nghĩ sai, động tác Cảnh Vân Chiêu vẫn như cũ làm cho người ta tìm không ra tật xấu, nhưng tốc độ ăn thật sự làm cho người ta phải tặc lưỡi, khác hoàn toàn với tiểu thư nhà giàu mà cậu ta đã gặp.
Nữ sinh trong ấn tượng của cậu ta, phần lớn đều là nũng nịu hoặc có chút ngây thơ dễ thương, nhưng Cảnh Vân Chiêu hoàn toàn không bám vào khuôn mẫu nào.
Tuy nhiên ở trong mắt ông lão, Cảnh Vân Chiêu tính tình bộc trực ngược lại dễ chịu hơn, không làm ra vẻ, dung mạo cũng có thể yên tâm.
Nhịn không được mở miệng cùng cô trò chuyện nhiều hơn mấy câu, nói chuyện xong, Đường lão càng cảm thấy Cảnh Vân Chiêu là một nha đầu tốt, có chí tiến thủ, lễ phép hiểu chuyện, càng ngày càng có cảm tình, chỉ tiếc Cảnh Vân Chiêu là người huyện Hoa Ninh, nếu không, Đường lão không khéo còn muốn mời cô tới nhà làm khách một phen.
Cảnh Vân Chiêu trong lòng cũng có chút im lặng: mình giống như đặc biệt có duyên với người lớn tuổi?
Ông ngoại Cam, lão Từ còn có trước mắt Đường lão, thậm chí bao gồm cha của Đỗ Lâm, đối xử với cô dường như cũng không tệ.
Ba người đang đang ăn cơm, đột nhiên nhìn thấy Đường Tử Hoa lấy ra một bình thuốc, nuốt mấy viên.
Cảnh Vân Chiêu sững sờ, cô mới rồi không có nhìn kỹ Đường Tử Hoa, hiện tại nhìn cậu ta uống thuốc, liền phát hiện sắc mặt cậu ta quả thực không tốt lắm, có lẽ là do nhiệt độ trong phòng hơi cao, trên mặt mới đỏ ửng mấy phần, mà đôi môi kia thật sự có chút trắng bệch.
Cảnh Vân Chiêu nhìn ra được xuất thân của người này, Đường lão cười cười: "Nha đầu đang nhìn cái gì?"
Vẻ mặt Cảnh Vân Chiêu thu lại, có chút ngượng ngùng.
Mới rồi nhất thời quên mình chưa tới tới mười sáu tuổi, hoàn toàn chính là tiểu nha đầu chưa trưởng thành, nhìn chằm chằm một nam sinh cùng tuổi xác thực không tốt lắm, không chừng còn có thể bị người khác hiểu lầm. . . . .
Quả nhiên, chỉ thấy sắc mặt Đường Tử Hoa đỏ hơn.
"Ông Đường người đừng hiểu lầm, cháu chỉ là nhìn cậu ấy uống thuốc cảm thấy tò mò mà thôi. . . . . ." Cảnh Vân Chiêu liền vội vàng giải thích.
Ông Đường hiểu gật đầu một cái, lúc này mới nói: "Cháu trai ông từ nhỏ thân thể không tốt, nhìn bề ngoài không khác gì những người khác, trên thực tế là một ấm sắc thuốc, nếu như không uống thuốc, ngày hôm sau chắc chắn sẽ có chuyện."
Cảnh Vân Chiêu mắt hơi híp lại, không nhịn được nói: "Cháu có thể xem một chút không?"