Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ

Chương 141: Đại tài chủ



Edit: Phạmnhi

Cảnh Vân Chiêu sửng sốt một chút, sau khi nghe được ba chữ Thiên Hương Lâu, lập tức lắc đầu một cái: "Cám ơn ý tốt của cậu, chẳng qua tớ vẫn nên về nhà làm thiện dược cho Sở Sở thì tốt hơn, thức ăn ở Thiên Hương Lâu dù sao cũng có chút dầu mỡ."

Tô sở trừng mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy lời này có chút không đúng, lúc nảy mình nhắc tới hai chữ "Dầu mỡ" nói rất nhỏ giọng, Cảnh Vân Chiêu đều nghe được sao?

"So với thức ăn bên ngoài, tớ còn mong đợi đồ Vân Chiêu làm hơn, lần này để tôi nếm một chút tay nghề của đầu bếp Cảnh đi!" Tiêu Hải Thanh tiến tới ôm cổ Cảnh Vân Chiêu, cười hì hì nói.

"Em đồng ý! Em càng muốn ăn món ăn chị họ làm!" Tô Sở cũng híp mắt cười nói.

Đùa gì thế? Đi Thiên Hương Lâu? Vậy chẳng phải là đi cùng nữ sinh Hà Gia Tư này sao? Cũng không phải là đứa bé, lại muốn ôm nam sinh khác làm nũng, ghê tởm chết đi được, ai biết đến lúc đó ăn được nhiều rồi lại ói ra hết.

Ba nữ sinh đều cự tuyệt, Cam Cẩn Thần càng thêm hài lòng khi thấy kết quả, bày tỏ mình tôn trọng ý kiến của nữ sinh.

Sắc mặt Đường Tử Hoa có chút cứng ngắc, không ngờ mình lại bị cự tuyệt dứt khoát như vậy.

Bất quá cậu vẫn giữ vững được phong độ và giáo dục tốt, cười cười: "Nhìn có vẻ cậu làm cơm ăn rất ngon, lần sau có cơ hội nhất định tớ cũng muốn nếm thử một chút mới được."

Cảnh Vân chiêu cười cười, sáng rỡ nhưng có chút xa cách.

"Cậu tên là Cảnh Vân Chiêu?" Nữ sinh từ sau lưng Đường Tử Hoa đột nhiên đứng dậy: "Tôi tên là Hà Gia Tư, rất hân hạnh được biết cậu.. cậu thật là xinh đẹp!"

Nói xong, liền đưa tay ra ôm Cảnh Vân Chiêu một cái.

Trên người nữ sinh mang theo một chút mùi nước hoa, mùi vị cũng không làm người ta chán ghét, nhưng rất nồng nặc, trong trường học bình thường sẽ có rất ít nữ sinh xịt nước hoa, đột nhiên nghe thấy được mùi vị này, chóp mũi Cảnh Vân Chiêu hơi ngứa, khắc chế thật lâu mới kềm chế được không hac hơi.

Thân thể cũng nghĩ nghiêng sang bên cạnh Tiêu Hải Thanh.

Nữ sinh này nhiệt tình khác hoàn toàn với Tô Sở, mặc dù đối phương là có ý tốt, nhưng Cảnh Vân Chiêu vẫn không thích.

"Đúng rồi, tôi nghe nói cậu và tiểu Diệp là hai chị em? Thật là trùng hợp, một tuần trước tôi còn ra tay giúp Tiểu Diệp, lúc ấy không biết cậu ấy bị người nào ném ở trên đường nhỏ. . . . . ." Hà Gia Tư giống như không cảm thấy có gì đó không ổn, tiếp tục cười nói: "Đúng rồi, tiểu Diệp không đi ăn cơm với các cậu sao?"

Phía sau mặt Kiều Hồng Diệp đã đỏ lên, cũng không biết là thẹn thùng hay là tức giận.

Lúc trước chuyện cô ta bị bệnh mọi người đều biết, nhưng không ai biết được nguyên nhân cụ thể trong đó, hiện tại Hà Gia Tư trước mặt nhiều người như vậy nói ra, quả thực là không giữ lại cho cô ta một chút thể diện nào.

Nếu là lúc trước cô ta có thể nói mình bị người khác khi dễ, nhưng bây giờ không giống nhau, cô ta không ngốc, các bạn học không tin cô ta, biết được cô ta hơn nửa đêm bị người ta ném ở trên đường nhỏ chẳng những không thông cảm, có lẽ còn có thể cảm thấy cô ta lại làm chuyện xấu gì!

Kiều Hồng Diệp chính mình hiểu rõ những thủ đoạn trước đây của cô ta đối với mọi người, cho nên lúc này nghe được lời nói của Hà Gia Tư, trong giây phút đầu tiền cô tađã cảm thấy bất an.

Những thủ đoạn cô chơi đều là những gì mình chơi còn dư lại, nhưng khác chính là, hiện tại cô ta lại là người bị chơi!

Nhưng cô ta có thể phản kháng sao? Đáp án chỉ có một, đó chính là không thể.

Trước kia thời điểm Hà Gia Tư đi bệnh viện nhìn thấy cô ta bị ba nhìn thấy, sau đó liền bảo cô ta phải đối xử tốt với vị thiên kim đại tiểu thư này, Hà gia tư chính miệng đồng ý để cha mẹ của cô đầu tư vào cửa hàng nhỏ của ba cô ta, cho nên hôm nay ở trong mắt ba, Hà Gia Tư đã là tài chủ lớn của ông ta, nếu đắc tội cô, về sau tuyệt đối không có ngày sống dễ chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.