Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ

Chương 160: Là lỗi của người khác



Edit: Phạmnhi

Sau động tác của Cảnh Vân Chiêu, ngay cả một phút cũng chưa tới, các bạn học hoang mang sợ hãi trốn Cung nhau, chỉ sợ Cảnh Vân Chiêu không cẩn thận tai họa bọn họ.

Bởi vì giờ nghỉ trưa, giáo viên đều không ở đây, các bạn học cũng không kịp tìm giáo viên, thậm chí căn bản không dám.

Kiều Uý Dân nằm trên mặt đất gào ô ô mấy tiếng, Cảnh Vân Chiêu giống như không thấy được nỗi khổ sở của hắn, mắt lạnh nói: "Ngươi còn chưa chết, khóc cái quái gì! Nếu như để cho tôi nghe được từ trong miệng ngươi truyền ra một chút xíu âm thanh, tôi sẽ làm ngươi kêu đủ!"

Nói xong, Kiều Uý Dân lập tức im lặng câm miệng.

Hắn căn bản không biết từ lúc nào Cảnh Vân Chiêu trở nên lợi hại như vậy, mới vừa này ngay cả một gã đàn ông to lớn cũng không thể làm việc nhất quán như vậy, bộ dáng này, làm sao hắn còn dám chọc!

"Cút đi!" Cảnh Vân Chiêu hừ lạnh một tiếng, lại nói.

Nói xong, thần kinh cẳng thẳng của mọi người lập tức có chút buông lỏng, Kiều Uý Dân càng giống như được đại xá, nhếch nhác từ dưới đất bò dậy, lảo đảo chạy ra ngoài, cũng đang ở cửa vừa vặn đụng phải một người, bị đối phương ghét bỏ đá qua một bên.

Hung dữ tàn ác đá người làm các bạn học lần nữa bận tâm, giương mắt nhìn người đi tới một chút.

Trong nháy mắt, các nữ sinh đều trợn to hai mắt, dù sao trên mặt cũng hơi đỏ lên.

Chỉ nhìn thấy người đi tới thân hình thon dài, trên đầu bọc mấy tầng băng gạc, dưới lớp băng gạc, đôi lông mày đen và sắc bén như lưỡi kiếm, đôi mắt khẽ nhếch, nhìn qua mang theo vài ý cười, cũng không biết tại sao, lại làm cho người ta như rớt vào hầm băng, diện mạo này, so với con gái còn hoàn mỹ hơn mấy phần, khóe miệng khẽ cong lên, môi mỏng bạc lưu tình.

Chỉ thấy hắn giống như không để ý người bị hắn đá một cước là ai, đi thẳng tới trước mặt Cảnh Vân Chiêu, trên dưới liếc cô một cái: "Buổi trưa tại sao không đi thăm tôi?"

"Tôi có chút chuyện riêng." Buổi trưa Cảnh Vân Chiêu đắm chìm trong vui mừng khi gặp Bạch Du An, xác thực quên mất người này.

Lê Thiếu Vân khẽ hừ một tiếng: "Lần sau có chuyện có thể gọi điện thoại nói với tôi một tiếng, không thể để cho tôi lo lắng."

Cảnh Vân Chiêu gật đầu một cái, mấy ngày nay bọn họ ở chung rất vui vẻ.

Cô cũng dần dần biết tính tình người đàn ông này, hắn đối với mình không có ý xấu, là người sĩ diện, tự luyến kiêu ngạo, chỉ cần theo lòng của hắn dỗ, thái độ Lê Thiếu Vân tất nhiên sẽ cực kỳ tốt.

Quả nhiên, lúc này Cảnh Vân Chiêu bày tỏ sự phối hợp, sắc mặt vốn dĩ có chút khó chịu lập tức khá hơn nhiều, quay đầu nhìn các bạn học, thật giống như không nhìn thấy sự khủng hoảng của bọn họ, lộ ra vẻ thân sĩ cười một tiếng, âm dương quái khí nói: "Vân Chiêu của chúng tôi thích yên tĩnh, nếu có thời điểm tính tình nóng nảy một chút, vậy nhất định đều là lỗi của người khác, nếu người khác phạm lỗi, động chân động tay cũng không liên quan. . . . . ."

Tiêu Hải Thanh ánh mắt sáng lên: "Không sai không sai."

"Hơn nữa, đó là không rời vào tay tôi . . . . . ." Lê Thiếu Vân biến sắc, để cho mọi người giật mình, nhịn không được toát ra một chút ớn lạnh.

Người đàn ông đẹp trai quả thực bắt mắt, nhưng trên người Lê Thiếu Vân mang theo một loại khí thế người sống chớ lại gần, lúc này hai mắt hình như cũng mang theo một cỗ sát khí, người nhìn cũng cảm thấy lạnh.

Lần đầu tiên Cảnh Vân chiêu thấy Lê Thiếu Vân như vậy, nhưng mà lo lắng hắn nói ra lời dọa người, vội nói: "Sắp vào lớp. . . . . ."

"Vậy được rồi, bản thiếu gia tự tìm thú vui." Chân mày Lê Thiếu Vân giãn ra, nhấc chân muốn đi.

Nhưng phát hiện bàn học Cảnh Vân Chiêu nằm trên mặt đất, sắc mặt trầm xuống, một giây kế tiếp liếc nhìn một vòng, trực tiếp đem vị trí bàn học Kiều Hồng Diệp đưa qua, đem đồ ngổn ngang bên trong trực tiếp ném ở trên đất, cái bàn đặt ở trước mắt Cảnh Vân chiêu, vỗ vỗ: "Là có chút dơ bẩn, chỉ là hôm nay trước mắt dùng đi."

Nói xong, quét mắt nhìn Kiều Hồng Diệp một cái, ánh mắt tràn đầy uy hiếp, làm Kiều Hồng Diệp sợ lập tức rụt đầu lại.

Thấy dáng vẻ sợ hãi của Kiều Hồng Diệp, Lê Thiếu Vân hài lòng cười cười, lúc này mới rời đi.

Lúc hắn rời đi, có người nghe được Kiều Uý Dân kêu lên một tiếng, các bạn học gan dạ chạy đi nhìn một chút, chỉ thấy một người khác đi cùng Lê Thiếu Vân lôi Kiều Uý Dân, một đường kéo hắn trực tiếp chạy ra ngoài trường học đi tới đầu xe hơi.

Mà chiếc xe kia bọn họ cũng nhớ, giống như đã dừng ở đó hai tiết học rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.