Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ

Chương 172: Bà cụ kì quái



Edit: Phạmnhi

Hai người ngồi xe, không lâu lắm dừng lại ở một trước cửa một chung cư, kích thước chung cư không lớn, nhưng lại hết sức yên tĩnh, hoàn cảnh cũng tốt, mới tiến vào chung cư được mấy bước, nhìn thấy đối diện có một người phụ nữ đi tới, vừa thấy ông cụ, lập tức chạy lên trước.

"Bác sĩ Cam ngài tới rồi, mẹ chồng tôi đang đợi. . . . . ." Người phụ nữ thận trọng nói một câu.

Người phụ nữ này nhìn qua ba mươi tuổi, đầu tóc rối bù, mặc trên người trang phục đơn giản rộng thùng thình, đến gần có thể ngửi thấy được mùi khói dầu khét lẹt, chắc hẳn thường ngày ở nhà thường ra vào phòng bếp.

"Đi thôi." Ông cụ Cam nhìn cô ấy một cái, lắc đầu một cái, vẻ mặt kỳ quái.

Cảnh Vân Chiêu vẫn chưa biết rõ tình huống, đương nhiên sẽ không mở miệng, mà ngược lại người phụ nữ kia lại chú ý tới cô, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc: "Đây là cháu gái của ngài sao?"

Ông cụ gật đầu một cái.

Người phụ nữ vội vàng cười cười: "Dáng dấp thật là đẹp mắt, nhỏ như vậy đã biết đi theo ngài chữa bệnh, về sau nhất định là một thần y!"

Người phụ nữ nói chuyện không hề nịnh hót, Cảnh Vân Chiêu nghe cũng không có cảm giác khó chịu, chỉ gật đầu nói cảm ơn, liền đi theo cô ấy vào trong nhà.

Vào cửa, là một căn nhà bảy mươi tám mươi, diện tích không lớn, căn phòng không cũ kỹ, bày biện trong nhà có hơi chật chội, hơn nữa vật dụng rất cũ kỷ, tản ra một mùi nấm mốc dày đặc, phòng này thông gió, nhưng cửa sổ đóng chặt, rèm cửa sổ cũng kéo xuống, cho nên cảm giác âm trầm hơn rất nhiều, vừa vào nhà, làm cho người ta không thể buông lỏng tâm trạng.

"Mẹ! Bác sĩ Cam tới. . . . . ." Người phụ nữ thận trọng vào mở cửa phòng ngủ, khẽ gọi nói.

Cảnh Vân Chiêu khẽ nghiêng tai lắng nghe, chắc hẳn người trong nhà kia, chính là người bệnh bọn họ cần chữa trị, chỉ là vừa rồi lời ông cụ nói có ý gì?

"Cô muốn hù chết tôi à! Một chút quy củ cũng không hiểu, vào phòng của tôi không biết gõ cửa? Âm thanh lớn như vậy, cô muốn tôi chết sớm?" Đột nhiên, một giọng nói già nua và sắc bén vang lên, dọa Cảnh Vân Chiêu giật mình.

Ngược lại Ông cụ Cam, giống như không cảm thấy kinh ngạc, chỉ hơi hơi nhíu lông mày.

Âm thanh giống như máy khoan điện vù vù, xuyên thấu tâm can, nhưng lại phát ra từ trong miệng một bà cụ, uy áp của người lớn càng làm cho người ta thở không nổi.

Thật ra mới vừa người phụ nữ kia tay chân đã rất nhẹ nhàng, âm thanh nhỏ nhẹ nhu mì, thật không biết bà lão kia làm sao lại nói cô ấy nói lớn.

Sau một tiếng hét lớn, sắc mặt người phụ nữ tái nhợt đứng ở cửa, rồi biến mất một lát, chỉ nghe trong nhà truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt, chỉ nghe bà cụ kia lại nói: "Còn không qua đây giúp tôi thay quần áo! Tôi muốn cô có ích lợi gì!"

Thân thể người phụ nữ hơi hung hăng chấn động, vội vàng vào nhà giúp một tay.

"Nhẹ một chút! Chân tay vụng về. . . . . ."

"Bộ quần áo xấu như vậy, cô muốn làm tôi mất mặt trước mặt khách sao!?"

"Tôi chưa thấy người nào đần như cô, làm việc gì cũng không xong, đứa bé sẽ không xảy ra, cả ngày kiếm chuyện cho con trai tôi, nếu ở thời cổ, chắc cô sớm sẽ trở thành vợ lẻ rồi!"

. . . . . .

Mười mấy phút sau, bên tai Cảnh Vân Chiêu cũng chưa ngừng nghỉ qua.

Không khỏi có chút đồng tình với người phụ nữ này, mặc dù cô ăn mặc kém một chút, nhưng bộ dáng cũng rất tốt, nhưng vì cái gì đến nhà người khác chịu uất ức lớn như vậy?

Sống lại một lần, mỗi lần cô nhớ tới dạng vẻ uất ức của mình kiếp trước, đều cảm thấy khi đó mình lãng phí sinh mạng, nhưng dù sao lúc ấy tuổi còn nhỏ, rất khó phản kháng, nhưng người phụ thì khác, chịu uất ức lớn như vậy, vẫn còn muốn lưu lại ở trong nhà này? Thế mà có thể chịu được cảm giác bị người khác nhục mạ chà đạp?

Trong đầu Cảnh Vân Chiêu suy nghĩ lung tung, qua một hồi lâu, bà cụ đang la hét mới bước ra ngoài dưới sự giúp đỡ của người phụ nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.