Nhớ tới chuyện cũ trước kia, Cảnh Vân Chiêu hận lúc này không thể khiến người này gặp báo ứng, chẳng qua trong lòng cô cũng rõ ràng, lúc này cô vẫn là người con gái không có thế lực chống đối họ, nếu như tùy tiện làm ra cái gì, nhận được vẫn là mình!
"Chị, chị đã tỉnh rồi à? Thật sự là quá tốt, mẹ cũng bệnh thành như vậy, em thật sự rất sợ nhà chúng ta lại xảy ra chuyện gì..." Kiều Hồng Diệp giả vờ giả vịt nói.
Sắc mặt Diệp Cầm tái nhợt, đã là bệnh nguy kịch, giống như cô nhớ kỹ không sai, qua đời cũng chính là chuyện mấy ngày nay, bây giờ đang chuẩn bị hậu sự rồi.
"Vân Chiêu, con đó cũng không hiểu chuyện rồi, mẹ con vẫn còn đang bệnh, con không ở trong nhà chăm sóc, ngược lại cùng những tên lưu manh sống chung một chỗ, nếu không phải lúc đó cảnh sát đi ngang qua, con muốn có kết cục gì đây? !" Kiều Uý Dân nhiên là một dáng vẻ người cha hiền lành.
Lần này cô té xỉu kỳ thật toàn bộ là do Kiều Hồng Diệp ban tặng.
Mặc dù năm nay mới mười lăm tuổi, nhưng trong huyện thành lên trung học, ngày hôm qua là thứ sáu, tan học, trên đường cô chuẩn bị ngồi xe về nhà, gặp mấy tên côn đồ, cưỡng ép giữ cô lại, trước mặt nhiều học sinh đi ngang qua muốn động thủ động cước với cô, giả bộ dáng vẻ giống như rất quen thuộc, sau đó lại kéo cô tới bên trong ngõ nhỏ, lúc đó nếu không phải vừa đúng lúc có một cảnh sát đi ngang qua, cô sợ mình căn bản sẽ không còn trong sạch rồi!
Vốn là cô hoàn toàn không biết chuyện này là có âm mưu, thẳng đến khi Diệp Cầm chết, cô vô tình nhìn thấy Kiều Hồng Diệp liên lạc với mấy tên côn đồ đó, giờ mới hiểu được chân tướng sự thật!
Kiều Hồng Diệp so với cô nhỏ gần một tuổi, nhưng dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, tuổi cô ta nhỏ như vậy mà có tâm cơ như thế, nhẫn tâm như vậy!
"Cha, cha cũng biết, thành tích của của con trong toàn trường xếp hạng nhất, cách xa vạn dặm với người thứ hai, cha cảm thấy học sinh như vậy có khả năng cùng mấy tên côn đồ đó có quan hệ sao? Chuyện này rõ ràng cho thấy những người kia cố ý khi dễ con." Cảnh Vân Chiêu không hề cố kỵ nói.
Nếu là lúc trước, lúc này cô sẽ nhẫn nhịn, nhưng bây giờ, nếu như không muốn ở chung với mấy người này nữa, cần gì phải cẩn thận từng li từng tí!
Kiều Hồng Diệp nghe xong lời này của Cảnh Vân Chiêu, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Cô và Cảnh Vân Chiêu cùng với Kiều Tử Châu đều học chung một trường, nhưng khác nhau chính là, thành tích của em trai không tốt, là chi tiền mới được vào học, mà mặc dù cô đã dùng hết toàn lực, cũng chỉ có thể đứng thứ hai khi khảo thi toàn trường!
Cảnh Vân Chiêu giống như là một ngọn núi lớn, thành tích vĩnh viễn so với cô ta tốt, thậm chí mặc kệ cô ta cố gắng thế nào, cũng không đuổi kịp!
Có điều, kỳ thật số tuổi của Kiều Hồng Diệp nhỏ hơn Cảnh Vân Chiêu phải học sau, nhưng lúc trước Cảnh Vân Chiêu đến trường, Kiều Hồng Diệp và Kiều Tử Châu không phục, chết quấn kéo đánh chính là để cho Diệp Cầm tìm quan hệ, cho hai người đến trường sớm, mới khiến ba người khác tuổi nhau nhưng học cùng một cấp.
"Mẹ... Lão sư nói thành tích của con có thể tiến bộ, có điều gần nhất con thật sự không có cách giống như chị an tâm học tập như vậy, con lo lắng cho sức khỏe của mẹ, mẹ, con thật sự rất sợ, mỗi lần đi học cuối cùng con vẫn không thể tập trung tinh thần, ngủ cũng ngủ không ngon..." Kiều Hồng Diệp lập tức ôm cánh tay Diệp Cầm nói.
Rốt cuộc là con gái ruột, ánh mắt Diệp Cầm nhìn Kiều Hồng Diệp vĩnh viễn đều tràn đầy cưng chiều.
Trong lòng Cảnh Vân Chiêu lạnh lùng.
Diệp Cầm người mẹ này trong lòng cô vẫn rất kính trọng, dù sao bà ấy nuôi mình hơn mười năm, nhưng trái tim vẫn lạnh.
Diệp Cầm nhìn cô rất ít có vẻ mặt như thế, phần lớn thời gian dáng tươi cười đều có chút giả dối, từ nhỏ khiến cho cô làm cái này làm cái kia thay Kiều Hồng Diệp, chỉ cần cô không đồng ý, Diệp Cầm sẽ tức giận, không đánh nhưng sẽ mắng.
Trước kia trong lòng cô không rõ, vì cái gì đều là con gái lại khác biệt lớn như vậy, nhưng bây giờ là đã hiểu.
Cô là được Diệp Cầm nhặt được, khi đó Diệp Cầm đã mang thai, bà vốn định bỏ đứa nhỏ đi, nhưng lại sợ làm bậy, trong lòng bất an tìm thầy bói một quẻ, thầy tướng số nói mặc dù mạng cô cứng rắn, nhưng đối với đứa nhỏ của Diệp Cầm mà nói chính là phúc tinh, có thể ngăn cản thần hung ác, phù hộ con của bà cả đời bình an phú quý...