Kim lão sư có chút há hốc mồm, không nghĩ tới tiết mục "Ông cháu" quen biết nhau này tùy ý như vậy .
Chẳng qua trong lòng cũng có chút vui vẻ, có thêm một trưởng bối yêu thương, dù sao vẫn là tốt, huống chi Cam Tùng Bách là bậc thầy trung y nổi danh trong huyện thành, dòng dõi y hương, Cảnh Vân Chiêu lại thích y thuật, nhất định là trăm lợi không hại.
Chuyện đã định thì phía sau càng đơn giản hơn.
Hôm nay cô không cần đi học, cho nên ở trong trường học thu dọn chút giường đệm, buổi tối liền trực tiếp đi đến nhà trọ của Cam Tùng Bách.
Cam Tùng Bách muốn đưa cô qua, chẳng qua nghe nói Cam Tùng Bách và cháu trai cháu gái của ông từng có ước định, nếu như không phải là thời gian "Thu phí", dù có chuyện gì cũng không được tùy tiện quấy rầy, bởi vậy cũng chỉ là gọi điện thoại báo cho biết một chút.
Kia cư xá tên là "Ôn Hinh Hoa Uyển", cũng không lớn, phòng như tên, nhìn qua đơn giản nhưng ấm áp.
Hiện tại cô ở tầng năm, nghe nói còn tặng kèm lầu các nhỏ, phía trên có nhiều loại hoa cỏ, chờ qua mấy tháng thì hương thơm đầy phòng.
Cảnh Vân Chiêu nhẹ nhõm lên lầu, gõ cửa, rất nhanh có một nữ sinh mặc áo ngủ hình thỏ mở cửa.
"Chị họ nuôi?" Nữ sinh hỏi.
Cảnh Vân Chiêu khóe miệng giật giật, nghe xưng hô là lạ, có điều vẫn kiên trì nhẹ gật đầu.
Gật đầu một cái, trong nháy mắt bị túm vào cửa, chỉ nghe nữ sinh nói tiếp: "Em là Tô Sở, nghe ông ngoại nói chị lớn hơn em hai tháng, cho nên coi như là cị họ của em.. Anh họ đang trong phòng đọc sách, anh ấy tên Cam Cận Thần, lớn hơn chúng ta một tuổi... Lúc học tiểu học vì lưu lại, cho nên học cùng năm với chúng ta! Em nghe rất nhiều về chị, Cảnh Vân Chiêu, người đúng đầu trường học của chúng ta!"
Cảnh Vân Chiêu có chút kinh ngạc, lần đầu tiên có người biết rõ cô là ai, còn cũng không tránh khỏi có chút kiêng kị.
Thấy Cảnh Vân Chiêu kinh ngạc, Tô Sở lại lải nhải nói: "Là ông ngoại nói cho em biết, ông nói hôm nay chị đi cục cảnh sát, những tên lưu manh đã bị bắt, sự thật chứng minh những lời đồn đãi kia không có bất cứ quan hệ nào với chị,mặc dù em cũng không rõ ràng lắm lúc đầu là có chuyện gì xảy ra, nhưng ông ngoại em nhìn người chuẩn nhất, ông có thể nhận chị làm cháu gái nuôi, chứng minh nhân phẩm của chị không có vấn đề!"
Tô Sở nói xong, duỗi lưng một cái, "Chị ở bên phòng sát vách của em, bên trong quét dọn xong, chị trước làm quen hoàn cảnh một chút, em cũng muốn đi học bài chút, cách cuộc thi của ông ngoại còn có mấy ngày!"
Nói xong, chập choạng trượt trở về nhà.
Cảnh Vân Chiêu thở ra một hơi, quan sát phòng này một lần.
Phòng ở cũng không nhỏ, khoảng 120m, phòng bếp buồng vệ sinh đều rất đầy đủ, chỉ là trong phòng có chút lộn xộn, các loại đồ ăn vặt, còn có rất nhiều sách, quả thật là bừa bộn một mảnh.
Mở ra phòng của cô cũng có chút thích.
Gian phòng phía mặt trời, bức màn là màu vàng, trong sáng vô cùng, giường, giá sách tủ quần áo cũng đều đầy đủ hết, thoả mãn đến cực điểm.
Lúc trước ở Kiều gia, phòng cô ở là phòng nhỏ nhất, bên trong màn hoặc là bình hoa trang trí một ít, cũng là hàng tiện nghi rẻ tiền cô cố mua được, nếu không nhìn qua không có chút nào cảm giác ấm áp.
Đơn giản sửa sang lại đồ trong phòng một chút, càng cảm nhận không khí ấm áp của nhà.
Làm ầm ĩ một ngày, ban ngày mua đồ vật còn chưa sửa sang lại, sau khi khóa cửa lại cô trực tiếp tiến vào không gian.
Trong không gian, mấy cái túi được săp gọn gạng,nhìn qua những hạt giống kia dường như càng thêm giàu có sinh cơ.
Cảnh Vân Chiêu cầm lấy cái xẻng nhỏ, dựa theo trình tự gieo trồng ghi bên trong nạp linh ngọc lấy những hạt giống toàn bộ vùi vào trong đất, lại dùng nước suối màu lam thúc đẩy sinh trưởng, liền an tâm tiếp tục học tập y thuật.
Thời gian không gian gần mười hai giờ, chỉ thấy những hạt giống kia lúc này đã thay đổi bộ dáng, bừng bừng sinh cơ, bởi vì nước suối xanh tỉ lệ khác nhau, độ thành thục cũng không giống nhau, nhưng vẫn thành công còn sống!