Bị Cảnh Vân Chiêu kiềm chế hai tay, Lữ Giai lại bắt đầu dùng chân, hoảng hốt đạp tới cẳng chân.
"Rầm!"
Còn không có nhìn thấy chân, cả người đã bị Cảnh Vân Chiêu trực tiếp quăng ngã.
Tình cảnh hai người này đánh nhau mặc dù không phải vô cùng đồ sộ, nhưng dù sao cũng là sáng sớm, học sinh đều tụ tập ở trong sân trường, rất nhanh kéo thành một đoàn, một đám nhìn tình cảnh trước mặt hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Chỉ thấy hai chân Cảnh Vân Chiêu bước qua, ở trước mặt mọi người trực tiếp cưỡi ở trên người Lữ Giai , "Chát chát" đó là tiếng hai bàn tay tát vào mặt người!
"Giải thích!" Ngừng đánh, lạnh giọng quát.
Lữ Giai bị đánh có chút mơ hồ, cho tới bây giờ cô ta không nghĩ tới có một ngày sẽ ở trước mặt các bạn học bị người khác tát vào mặt!
"Mày là con hoang! Con hoang không có lương tâm ! Còn ngủ với người khác . . ." Lữ Giai trừng mắt thật to, nhưng chết sống không chịu cúi đầu.
Vẻ mặt Cảnh Vân Chiêu càng đáng sợ, cười lạnh, "Biết tung tin đồn nhảm có tội gì không? Miễn cho cô sau này lầm đường lỡ bước, hôm nay tôi sẽ để cho cô nhớ!"
Nói xong, tay kia hung hăng vung mạnh, rõ ràng tiếp tục đánh xuống.
Liên tục mấy bạt tay, mắt Lữ Giai như nổ đom đóm, nước mắt ào ào chảy xuống, hai gò má đau nhức nóng lên, nói cũng nói không nên lời.
Cảnh Vân Chiêu không có khuynh hướng bạo lực, nhìn Lữ Giai không mở miệng, cũng không ra tay lần nữa, rõ ràng đứng lên.
Chẳng qua đánh liên tiếp mấy bạt tay, cũng một lát sau, thời điểm bảo vệ chen lấn vào, Cảnh Vân Chiêu đã im lặng đứng ở nơi đó, vừa nhìn vào thấy như hiền lành dễ bắt nạt.
"Mấy đứa cũng chỉ là nít choi choi không lo học giỏi! Sáng sớm đã đánh nhau, mau đi tới văn phòng với tôi!" Vẻ mặt bảo vệ tức giận nói.
Nhất là nhìn chằm chằm Cảnh Vân Chiêu, vẻ mặt càng không tốt,
Ngày hôm qua thì ba cô, quậy tới ông không thể nào bình yên, hôm nay cô lại như thiêu thân lao ra ngoài, trước kia cảm giác đứa nhỏ này it nói, điềm tĩnh, mà lúc này. . . Nhìn nữ sinh kia xem, mặt cũng sưng lên, thật sự là đáng thương!
"Bác, phiền bác lấy theo băng ghi hình." Cảnh Vân Chiêu cũng không phản kháng, chẳng qua lúc gần đi nhìn bác bảo vệ nói.
Sỡ dĩ cô dám quang minh chính đại đánh trở về không phải vì cô tức giận, mà cô biết rõ nơi này có camera theo dõi.
Cô đánh người là không đúng, nhưng cô chỉ mạnh mẽ để không bị đánh mà thôi.
Gây sự trước là Lữ Giai, người động thủ trước cũng là cô ta, cho tới nay nói năng lỗ mãng trước mặt mọi người cũng chỉ có một mình cô ta mà thôi!
Mà cô, chẳng qua là bị ủy khuất, nếu không phản kháng, chẳng lẽ phải đợi bị Lữ Giai chọc thành vai mặt hoa(trong tuồng hát thời xưa)?
Nghe Cảnh Vân Chiêu nói, bác bảo vệ có chút không hiểu được.
Chẳng qua suy nghĩ một chút, cảm thấy tám phần mười cũng cần lấy camera đến nhìn một cái, lúc này để cho người khác đi trước, còn chuẩn bị một phen.
Cảnh Vân Chiêu là khách quen văn phòng này, bây giờ bảo vệ còn nói cô đánh người, nhất thời lại thành tiêu điểm.
Giáo viên của hai lớp, lập tức đối địch lên.
"Cô Kim, không phải tôi nói, học sinh ban của mấy người quá không tuân thủ quản lý giáo dục rồi, quả thật là phần tử bạo lực. . . Chuyện ngày hôm qua tôi còn chưa lấy lại tinh thần, hôm nay lại gây chuyện, truyền ra ngoài cũng không tốt . . ." Giáo viên ban hai tận tình khuyên bảo.
Mặc dù cô cũng thích Cảnh Vân Chiêu, nhưng dù sao trước mặt học trò của mình, nói thế nào cũng không thể hướng về "người ngoài"?
Hơn nữa, chuyện này vừa nhìn thì biết Lữ Giai ăn mệt.
Nói ra, Cảnh Vân Chiêu ra tay thật độc ác, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh như vậy, dấu tay một tầng rồi một tầng, cũng đã sưng giống như trẻ sơ sinh béo ú rồi !