Nói chuyện này, là anh họ nhỏ nhất của Lữ Giai, mới mười bảy tuổi, tố chất trong lòng tự nhiên cũng tương đối thấp.
Trải qua một buổi tối hành hạ, đôi mắt của cậu ta cũng không có bao nhiêu tinh thần, nhìn qua ủ rủ, như một đôi mắt gấu mèo, trên người vẫn còn đang phát run, ngay cả vạt áo cũng bị cậu ta nắm biến dạng.
Trái lại Cảnh Vân Chiêu rất đồng tình với cậu ta, một buổi tối, vẫn luôn cúi đầu, cổ cũng có chút cứng ngắc.
"Chúng cháu thật sự không phải cố ý mà......" Anh họ nhỏ khóc, cậu ta nhìn người phụ nữ bên cạnh: "Tâm tình Giai Giai không tốt, chúng cháu muốn dỗ con bé vui vẻ cho nên đưa con bé đi KTV gần đó ca hát, không ngờ trên đường gặp phải Cảnh Vân Chiêu, một mình cô ta, chúng cháu nghĩ là có thể dạy dỗ cô ta một chút, cho nên ép cô ta vào trong hẻm nhỏ để đánh, thật không nghĩ đến chúng cháu không có đánh thắng cô ta, cho nên anh họ lớn nóng nảy, mới ném tảng đá, nhưng cô ta tránh khỏi, ngược lại trúng vào đầu anh Ba......"
Tiếng khóc này cũng là đứt từng khúc ruột gan, nhịn sau một buổi tối, vẻ sợ hãi tăng lên gấp mấy lần.
"Không có, không sai...... Chính là như vậy......" Bên kia, hai người anh họ còn lại rúc đầu mắt đỏ cũng nói.
"Các người nói bậy! Là Cảnh Vân Chiêu ra tay!" Anh họ lớn trong nháy mắt đứng lên, vọt đến chỗ anh họ thứ Tư, một vòng đánh mạnh ở trên sống mũi của đối phương.
Chỉ thấy đối phương chảy ra hai hàng máu tươi, ngã lệch ở một bên, cả người cậu ta bị dọa hôn mê.
Vừa xảy ra biến cố, cảnh sát chung quanh cũng không thể không ngồi yên, lập tức tiến lên kéo người lại.
"Không phải là con làm mà! Mẹ phải tin tưởng con! Đều là Cảnh Vân Chiêu! Đều là cô ta! Em nói đi Giai Giai, em nói cho bọn họ biết, chuyện này không có quan hệ gì với anh đi!" Anh họ lớn hoàn toàn điên rồi, giống như dã thú kêu gào, vội vàng đầy sợ hãi.
Lữ Giai chỉ là cô gái mới mười lăm tuổi, làm sao gặp được chuyện như vậy.
Trong lòng cô ta rõ ràng, sau khi anh họ nhỏ mở miệng, bọn họ đã xong rồi, cô ta cũng xong luôn rồi!
Nước mắt "Ào ào" rơi xuống, trực tiếp ngồi xổm dưới đất, ôm nhau khóc ròng: "Anh họ lớn không phải cố ý...... Chúng con chỉ muốn dạy dỗ Cảnh Vân Chiêu một chút mà thôi, là Cảnh Vân Chiêu tránh khỏi mới có thể dáng vẻ như vậy......"Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
"Lữ Giai! Em là người gieo họa, em cũng nói bậy, em cũng nói bậy!" Chân trái anh họ lớn lại rất dài, mặc dù trên người bị người lôi, trong cơn tức giận vẫn đạp Lữ Giai một cước.
Đâu chỉ có anh họ lớn tức giận, mà còn cả ba người cô nữa, cũng đều như điên vậy, ánh mắt chán ghét nhìn Lữ Giai.
Nhà họ Lữ đời trước, chỉ có một người đàn ông, đó chính là cha của Lữ Giai, nhưng hết lần này đến lần khác, nhà họ Lữ gả ra bốn người con gái, mỗi người cũng sinh một con trai, duy chỉ có cha của Lữ Giai, chỉ sinh một người con gái mà thôi.
Mặc dù đáng tiếc, nhưng dù sao trong cùng một thế hệ chỉ có một cô bé, cho nên đặc biệt một chút, trong ngày thường cũng thương yêu nhiều một chút, lại không nghĩ rằng, cô bé vẫn luôn nâng trong lòng bàn tay hôm nay lại mang đến mối hoạ lớn cho mấy nhà bọn họ như vậy!
Lúc này, cha mẹ của anh Ba bị thương cũng đã chạy tới, vừa đúng gặp phải một màn này.
"Giai Giai à, chúng ta không có lỗi với con, làm sao con có thể hại chúng ta như vậy hả!" Tiếng khóc kia từng cơn liên tiếp.
Cảnh Vân Chiêu cũng thở ra một hơi, đồng tình ư? Cũng không có.
Cô tĩnh táo hơn bất kì ai, có mấy người khi đáng thương nhìn qua là biết làm cho người ta khổ sở, nhưng khi những người này đáng hận, đều sẽ như dã thú cắn người mà thôi.
Lúc này, cảnh sát cũng thở dài một hơi.
Khu dân cư đối diện thật sự có người nhìn thấy bọn họ, nhưng chỉ thấy mấy người Lữ Giai này chủ động khiêu khích, sau đó lại thấy bọn họ đi vào hẻm nhỏ, bởi vì quá mức tối tăm, hoàn toàn không có ai nhìn thấy chuyện gì xảy ra bên trong, thậm chí bởi vì bọn họ tuổi còn nhỏ, cũng không có người nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Cho dù như thế nào, chuyện đã tra ra manh mối rồi.