Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ

Chương 6: Số mệnh nghịch thiên



Cảnh Vân Chiêu có chút khó hiểu, chẳng lẽ người này là ông nội của mình hay là ông cố? Nhưng dáng vẻ hư ảnh của ông như vậy? Hơn nữa, ông còn nói đây là bình ngọc không gian, dưới gầm trời này thật sự có không gian thần kỳ như vậy sao?

"Cảnh Vân Chiêu." Mặc dù nghi ngờ, nhưng Cảnh Vân Chiêu vẫn ngoan ngoãn trả lời.

"Bé con Văn Chiêu, theo lý thuyết con có thể kêu ông một tiếng lão tổ tông. Ông tên là Cảnh Hạc, vốn là một người Y sư xuất sắc ở Đại Lục dị giới, ngàn năm trước cơ duyên xảo hợp phát hiện đại lục này, cả đời đau khổ nghiên cứu y thuật, trị bệnh cứu người, cuối cùng sống đến ba trăm tuổi liền tiêu tan mất hết, hai tay buông xuôi, vốn nên tiến đến vòng luân hồi, nhưng không yên lòng một thân y thuật của ông, bởi vậy đặc biệt dùng đến bình ngọc không gian ở dị giới phong ấn hồn mình vào đó, chờ đợi hậu nhân có duyên đến đây nhận truyền thừa." Lão nhân thở dài nói.

"Ngọc ấm không gian này vô cùng có linh tính, cần người có được số mệnh nghịch thiên, bởi vậy ông đã đợi mấy trăm năm." Ông lão lại bổ sung một câu.

Cảnh Vân Chiêu nghe xong, sợ hãi, kinh ngạc, đủ loại tâm tình từ trong lòng lướt qua.

Số mệnh nghịch thiên?

Cô sống cả đời thê thảm mà chết, vốn nên là một người không may, nhưng lại có cơ hội trùng sinh làm người, chẳng lẽ điều này chính là số phận nghịch thiên mà ông lão này nói?

“Ông ơi, ông vậy ý của ngài là, cháu chính là người ông đang đợi?" Cảnh Vân Chiêu không xác định hỏi một câu, về phần câu lão tổ tông kia, lúc này có chút không kêu ra được.

"Không sai. Ông nhìn ra được, quanh thân cháu đều là chính dương cương khí, nếu là ở dị giới trước đây ông sống tất nhiên tiền đồ vô lượng, nhưng hôm nay ở chỗ này chỉ sợ cơ hội phát triển của con đã ít lại ít hơn, Văn Chiêu, không biết con có nguyện ý kế thừa y thuật của ông lão này không?" Lão nhân mở miệng hỏi.

Trong lòng Cảnh Vân Chiêu tất nhiên là nguyện ý!

Chẳng qua là...

"Ông ơi, không nói dối ông, con không có học y..." Cô biết nếu học y học Trung Quốc phần lớn từ khi còn bé liền bắt đầu học tập, nhưng cô trước kia chưa bao giờ tiếp xúc qua, hôm nay ông lão này tùy tiện muốn dạy cô, cuối cùng lại phát hiện cô là khối gỗ mục, chẳng phải lãng phí tâm tư sao?

Ông lão nghe xong lời này, lập tức vui, "Không sao, chỉ cần cháu nguyện ý, ông tự có cách."

Cảnh Vân Chiêu nửa tin nửa ngờ, bất quá nghe ông lão đã nói như vậy, tự nhiên đồng ý, vội vàng nhẹ gật đầu.

Một thân y thuật của ông lão, nếu là có thể học được một ít, cũng sẽ được ích lợi vô cùng.

Ông lão thấy cô, đưa tay trên bàn bàn quay hai cái, trong nháy mắt, bàn đá kéo dài về một phía, bên trong đúng là có một hốc tối (*lỗ khảm ngọc), trong hốc tối (*lỗ khảm ngọc) có một quyển sách phát ra ánh sáng màu xanh biếc.

"Đây là..." Ánh sáng óng ánh, thần kỳ vô cùng.

"Đây là sở học cả cuộc đời của ông, con đừng nghĩ sách này nhỏ như vậy thì nội dung không nhiều lắm... Sách này là dùng linh ngọc từ dị giới của ông mang đến, tổng cộng chín mươi chín mảnh, mảnh đầu tiên là bắt đầu luyện tập đọc, mỗi lần xuất ra một miếng ngọc nhỏ cần phải có một giọt máu, những thứ đó sẽ khắc sâu vào trong đầu của cháu, thẳng đến khi cháu thu nhận toàn bộ, hoàn toàn nhớ kỹ mới có thể tiếp tục." Ông lão giải thích nói.

Lúc này Cảnh Vân Chiêu kinh hãi nhưng theo thời gian dần qua trấn định lại.

Dù sao cô cũng có thể trùng sinh, trên đời này lại có chuyện gì không có khả năng xảy ra?

"Cảm ơn ông." Cảnh Vân Chiêu cảm kích nói.

"Cháu là hậu nhân của ông, không cần nói cảm ơn? Nhưng mà cháu phải nhớ kỹ, không thể hấp tấp muốn bay cao, một lần đầu có thể hấp thu một mảnh, không được ham hố, nếu không đầu của con không ngừng dung nạp tin tức nhiều như vậy, không ngốc thì cũng điên, hơn nữa trong không gian này có thể dùng để gieo trồng một ít dược liệu, nước suối kia có tác dụng thúc đẩy sinh trưởng, nhưng không thể mang ra không gian cũng không có thể cất giữ, về trình độ thúc đẩy sinh trưởng thì căn cứ độ dày của nước suối quyết định, cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất, trên đời này lòng người luôn thay đổi, ngọc ấm này không thể để cho người khác biết, càng không thể dẫn bất cứ ai tiến vào, nếu như muốn truyền thừa chỉ có thể đợi đến trăm năm sau con lấy phương thức giống như ông truyền thừa lại cho hậu nhân..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.