Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ

Chương 74: Phá rồi lại lập



Diệp Thanh chỉ cảm thấy mình hổ thẹn với mọi người, nhất là người đáng ghét đang đứng trước mặt mình, càng cảm thấy không thể ẩn nấp sự hèn mọn tự ái này, đã bị phơi ra, tiêu tán hoàn toàn.

Dáng vẻ mẹ Diệp vẫn còn có chút chóng mặt, từ từ chậm lại, trong mắt tồn tại sự thất vọng cùng tuyệt vọng, ý chí đều muốn bị tiêu tan hết.

Một buổi sáng từ giàu có chuyển biến làm kẻ mắc nợ thật sự mệt mỏi, bản thân bà cũng không tiếp thụ nổi, nhưng trước kia có lý do để kiên trì tiếp, nhưng bây giờ, lý do cũng có chút gượng gạo rồi.

"Cô rốt cuộc muốn làm cái gì! Cảnh Vân Chiêu tại sao cô phải cứ dây dưa với tôi vậy!" Diệp Thanh tức giận nói.

Cảnh Vân Chiêu châm chọc nhìn cô ta một cái: "Cô nói như vậy không cảm thấy trái lương tâm sao? Tôi chưa từng có đắc tội với cô, là tự cô liệt tôi vào danh quân địch, không phải khắp nơi nhằm vào tôi sao? Tôi coi như là đã khoan dung với cô rồi, cô vẫn còn hỏi tôi rốt cuộc muốn làm cái gì? Không cảm thấy buồn cười hả?"

"Cô đưa tay muốn tiền của ba mẹ cô, nhưng cô có nghĩ qua mình thiếu bọn họ bao nhiêu không? Cô cảm thấy mất mặt, nhưng theo suy nghĩ của tôi, cho con gái như cô vậy, đời này mẹ cô mới là người cảm thấy mất mặt đó!"

Cảnh Vân Chiêu không phải là một Thánh mẫu, cũng không nghĩ tới dùng đạo đức lừa dối, chẳng qua là cảm thấy, lẽ ra một người nên có lương tâm đúng đắn mà thôi.

Mười lăm năm sống ở nhà họ Kiều, Diệp Cầm khách khí với cô nên xa cách hơn, có thể nói Diệp Thanh hoàn toàn không có được đồ, cho nên mới phải tức giận như vậy.

Mẹ Diệp khoát tay áo: "Tôi nuôi con mà không dạy, đáng đời......"

"Không có người nào là đáng đời cả! Dì Diệp à, bây giờ cô ta đả thương người còn chưa tới trình độ giết người, nhưng nếu dì để cho cô ta tùy ý, sau này lớn lên sẽ thành cái dạng gì không ai có thể tưởng tượng được! Dì là mẹ ruột của cô ta, không phải là bảo mẫu đầy tớ của cô ta, hôm nay mặc cho cô ta không nhìn không sỉ nhục dì, nhưng tương lai dì phải lãng phí chuẩn bị vì cô ta phạm sai lầm với người khác mà bị kết tội, nói đến nước này, nếu dì còn cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình, vậy con gái dì hồ đồ thành như vậy cũng không kỳ lạ!" Giọng Cảnh Vân Chiêu dứt khoát lạnh lùng, mắt lạnh nói.

Cha mẹ cho con cái cái gì, như vậy báo đáp chính là cái gì.

Mẹ Diệp vẫn cảm thấy không có dạy dỗ tốt Diệp Thanh là lỗi của mình, cho nên Diệp Thanh cũng tự nhiên cảm thấy mình mới phải chịu uất ức.

Giọng Cảnh Vân Chiêu, từng chữ từng câu, hung hăng gõ vào trong lòng mẹ Diệp.

Nếu là lúc trước, những lời này bà nghe một chút còn chưa tính, nhưng gần đây bà bị đả kích quá nhiều, nhất là giờ phút này, cho nên cho dù là mấy câu lời đơn giản của Cảnh Vân Chiêu, cũng giống như khắc sâu ở trong đầu của bà vậy, xua đi không được.

Vẻ mặt từ từ rõ ràng, Diệp Thanh mới mười lăm tuổi, ngay cả nửa sinh mạng nửa cũng không vượt qua được, bà không thể để cho con gái ích kỷ trong năm mươi năm sau này.

Đẩy tay Cảnh Vân Chiêu ra, mẹ Diệp mặt mũi có chút nghiêm túc: "Con theo mẹ đi nói xin lỗi."

Diệp Thanh trừng mắt: "Con không đi!"

"Bép!" Trong nháy mắt, mẹ Diệp quăng tới một cái tát: "Con không đi cũng phải đi!"

"Mẹ! Con ghét mẹ! Con muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này, sau này mẹ vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy con!" Diệp Thanh gào thét uy hiếp nói.

"Vậy con đi đi! Con đi rồi cũng tốt! Mẹ lập tức ly hôn với cha con rồi tái giá, cuộc sống sau này tươi sáng, không có ai là gánh nặng, mẹ trôi qua tốt hơn bất cứ ai! Còn nữa, con trộm tiền của nhà, chỉ cần con vừa đi, mẹ đi báo cảnh sát ngay lập tức, để cho cảnh sát dạy dỗ con nên làm người như thế nào!"

Mẹ Diệp khàn cả giọng, mới vừa lúc mở miệng còn có chút vẻ mặt bối rối, nhưng trong nháy mắt đã che giấu, nhất là thấy vẻ mặt sợ sệt của Diệp Thanh, mẹ Diệp càng cảm thấy mình làm đúng rồi.

Vẻ mặt Cảnh Vân Chiêu cũng là kinh ngạc, không ngờ dì Diệp nhanh hạ quyết tâm như vậy, chỉ là cũng thế, phá rồi lại lập, bà là phụ nữ kiên cường như vậy chỉ cần cho bà một lý do, có thể bất chấp tất cả sinh tồn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.