Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 127



Giang Diệu nhìn Tương Nguyên Tự qua màn sương trên sườn núi, lại nhìn Lương Thanh Huyên và Tiết Kim Nguyệt cùng bước xuống xe ngựa, liền dịu dàng nở nụ cười đi tới, sau đó lại thấy ở phía sau hai người, còn có một tiểu cô nương khoác áo choàng màu xanh lục thêu hoa sen. Tiểu cô nương kia và Lương Thanh Huyên vừa nói vừa cười, quan hệ cực kỳ thân mật.

Hai gò má Tiết Kim Nguyệt có vẻ hồng nhuận, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không còn oan ức như ngày hôm đó Giang Diệu nhìn thấy, hiển nhiên mấy ngày nay, được Giang Thừa Hứa chăm sóc vô cùng tốt. Giang Diệu nhìn mặt nàng ấy tròn thêm một vòng, trêu ghẹo nói: “Mới mấy ngày không gặp, mà đãmập như vậy?” nói xong bóp bóp mặt của Tiết Kim Nguyệt, “Nhìn thử đi, không ngờ đã có hai cằm rồi?”

Có sao? Tiết Kim Nguyệt không thể nhìn mặt mình được, nên bây giờ vừa nghe Giang Diệu nói như vậy, liền vội vã cuống cuồng sờ sờ mặt mình. Quả thật cơ thể nhỏ bé này của nàng bị nuôi đến trắng trẻo mập mạp, nhưng rõ ràng bụng nàng đâu có mập, mà nơi khác lại bắt đầu to lên. Tiết Kim Nguyệt âmthầm ảo não, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời phu quân, nàng toàn bị ép ăn những đồ bổ dưỡng, bảo sao lại không mập nhanh như vậy. 

Chào hỏi với Tiết Kim Nguyệt xong, Giang Diệu mới mỉm cười nhìn Tam tẩu Lương Thanh Huyên trước mặt, “Tam tẩu.” Lại nhìn Đường anh đứng bên cạnh Lương Thanh Huyên, “Đường tỷ tỷ.”

Đường anh không có cơ hội gặp mặt Giang Diệu từ ngày nàng trở thành Tuyên Vương phi, giờ khắc này thấy Giang Diệu ăn mặc một thân lĩnh như ý thêu vân văn sam màu đỏ nhạt, quần bằng đoạn Thiểm Châu màu trắng bạc, chân mang giầy sợi vàng thêu hoa sen cẩm tú song sắc phù dung, toàn thân đều hiện lên vẻ quý khí mà không phải cô nương nào cũng có. Lại thấy nàng cài trâm hoa trên búi tóc, khuôn mặt nở nụ cười khéo léo dịu dàng, tuy rằng vẫn còn chút tính trẻ con, nhưng vẫn có khí thế của đương gia chủ mẫu. Dù sao cũng là tiểu cô nương do Quốc Công phủ sinh ra, bình thường trông hồn nhiên ngây thơ như thế thôi, nhưng khi ra bên ngoài, chỉ cần lẳng lặng đứng một chỗ, thì các thiếu phụ khác không cách nào so sánh được. Đôi mắt Đường anh lấp lánh nước, ngượng ngùng nói: “Cũng đã là Tuyên Vương phi, sao còn gọi ta như vậy, ta sợ không chịu đựng nổi.”

Ở trong thành sống một quãng thời gian, Đường anh cũng dần dần thích ứng quy củ của Vọng thành, đặc biệt là về mặt thân phận, dù ai đi nữa cũng không thể không nghe theo.

Nhìn Đường anh khách khí như vậy, lại thấy nàng ấy và Lương Thanh Huyên có cảm tình vô cùng tốt, liền biết hai người đã chọn ngày Nguyên Tiêu hôm đó để kết tình nghĩa với nhau, dĩ nhiên hiện tại là bạn cùng trải qua hoạn nạn. Nhưng đời trước, nàng cùng Đường anh mới là khăn tay chi giao... Nhưng bây giờ Đường anh cũng đâu còn là Tam tẩu tẩu của nàng nữa, tất nhiên không có chuyện nàng ấy vẫn cứ gần gũi với nàng. Đột nhiên Giang Diệu xuất hiện một loại cảm giác nhoi nhói nhìn thứ thuộc về mình nhưng lại rơi vào lồng ngực người khác, trong lòng Giang Diệu hơi rầu rĩ, vội vàng nắm tay Đường anhnói: “Đường tỷ tỷ đừng khách khí như vậy, tỷ muội chúng ta đã là bạn của nhau từ lúc đó, sao cứ quan trọng Vương phi hay không Vương phi? Tỷ tiếp tục gọi Giang muội muội là được rồi, nhưng không được gọi ta là Vương phi nữa, ta thấy không nên.”

nói câu sau, trên mặt có vẻ hơi tức giận nhưng vẫn là một bộ dáng tiểu cô nương nũng nịu yêu kiều.

Đường anh là người thoải mái, vốn biết Giang Diệu không quan trọng lắm vấn đề quy củ, bây giờ nhìn thấy nàng giận như vậy, vội vàng chịu thua nói: “Được, vậy ta sẽ như lúc trước gọi Giang muội muội.” 

Nàng ấy cười cười, dương dương tự đắc nói, “Có một hảo tỷ muội là Tuyên Vương phi, nếu ta nói với mọi người, hẳn là có mặt mũi lắm nha.”

Bởi vì Đường anh không màng danh dự của mình cứu Lương Thanh Huyên, tất nhiên Trấn Quốc Công phủ đối với Đường anh vô cùng cảm kích, mà Trấn Quốc công phu nhân Kiều Thị chủ động nói muốn làm mai thay cho Đường anh, nhờ vậy mà quan hệ với Đường gia cũng tăng lên. Giới quý tộc trong Vọng thành này, ai ai cũng là mắt cao hơn đầu, hiện nay thấy hai nhà Đường phủ và Trấn Quốc Công phủ có giao tình rất tốt với nhau, nên đối với Đường anh đến từ vùng quê nhỏ này, cũng nhiệt tình hẳn lên. Tuy hiện giờ cũng có nhà tới cửa muốn kết thân với Đường anh, nhưng không phải thanh niên tuấn kiệt gì mấy. Có điều Kiều Thị lại nghĩ, nếu bà đã đồng ý tìm một cửa hôn nhân cho Đường anh, tất nhiên phải dốc hết lòng mà làm, dù sao điều kiện Đường anh cũng khá tốt, không lo không gả được. Với lại, Kiều Thị chỉ có một khuê nữ là Giang Diệu, chưa có cơ hội thay khuê nữ lựa chọn vị hôn phu, đã bị Tuyên Vương nhìn chằm chằm, lúc này cũng coi như làm cho đã nghiền.

Bốn người rôm rả trò chuyện, cực kỳ hợp ý với nhau. Tiết Kim Nguyệt trêu ghẹo nói: “Diệu Diệu muội không biết đâu, bây giờ Đường muội muội cực kỳ quý giá, đang chờ nhà tốt hơn một chút tới cửa làm mai đây.”

Tuy Đường anh có hơi hiên ngang giống nam tử, nhưng dù sao vẫn còn là một cô nương, khi nhắc tới việc thành thân của mình, khó tránh khỏi có chút thẹn thùng, bất mãn quay về Tiết Kim Nguyệt nói: “Tiết tỷ tỷ, tỷ đừng trêu ghẹo ta nữa. thật ngượng ngùng.” Quả thật mặt nhỏ đã đỏ chót, hệt như cái mông khỉ.

Giang Diệu vẫn luôn hy vọng Đường anh có một nhân duyên tốt, nghe vậy có hơi bất ngờ hỏi: “thậtsao?”

Tiết Kim Nguyệt không nói, chỉ cười cười với Đường anh, ra hiệu để tự bản thân nàng ấy khai ra.

Đường anh nhăn nhó một phen, mới kể: “Mấy ngày trước đây Tống tam công tử của Tống phủ cho người tới cửa cầu hôn, mẫu thân bà ấy có vẻ rất hài lòng…”

Tống phủ. Giang Diệu cân nhắc một phen, nói: “Chính là Đại Lý Tự Thiếu Khanh của Tống phủ?”

Đường anh nắm khăn tay gật đầu.

Nụ cười trên mặt Giang Diệu hơi dừng một chút. Nếu thật sự là Tống tam công tử của Tống phủ, vậy coi như không ổn. Kỳ thực, nếu như có thể thuận lợi thành thân thì đây cũng là một mối hôn nhân tốt, Tống tam công tử xuất thân từ chi thứ hai, nhưng cũng là cháu ruột, là quân tử hiền lành lịch sự đọc đủ thứ thi thư, ở Tung Sơn thư viện cũng rất hay được phu tử tán thưởng, mà Tống nhị gia —— cha của vị Tống tam công tử này, còn là một học giả uyên thâm có tiếng ở Tung Sơn thư viện. Nếu Đường anh có thể thuận lợi gả tới đó, đương nhiên là một chuyện tốt đẹp. Có điều... Nếu nàng nhớ không lầm thì kiếp trước Tống tam công tử lúc trên đường trở về sau khi đi thăm ngoại tổ phụ xong, không cẩn thận bị té gãy chân trở thành tàn phế. Mà lúc trước đó nữa, Tống tam công tử cũng đang chuẩn bị làm mai, sau đó vì y không muốn làm chậm trễ cô nương người ta, nên mới từ chối hôn sự này.

Trong lòng Giang Diệu có suy nghĩ riêng, tuy nàng rất đồng cảm với Tống tam công tử, nhưng cũng không muốn Đường anh gả cho một người có chân không lành lặn.

Tiết Kim Nguyệt cũng không phát giác ra Giang Diệu khác thường, chỉ nói: “Nhắc mới nhớ, Tống tam công tử hình như có quan hệ với Tuyên Vương. Nếu nghĩ kĩ lại bối phận của họ, sợ là phải kêu một tiếng thúc thúc…” nói xong liền nở nụ cười, “Vậy nếu Đường muội muội gả cho Tống tam công tử,chẳng phải là tiểu bối của Diệu Diệu sao?”

Mẫu thân Tống thị của Lục Lưu cũng được sinh ra ở Tống gia, chỉ là sau đó cả nhà Tống gia di dời về Dân Châu sống. Mà Tống Thanh Hồng của Đại Lý Tự Thiếu Khanh, là bàng chi của Tống gia đi ra ngoài tự lập môn hộ, tất nhiên quan hệ với Lục Lưu cũng chênh lệch rất nhiều. 

Đường anh xấu hổ, nói: “Chuyện này còn chưa định mà, mẫu thân ta nói, xem thử lần tới bọn họ đến cầu hôn có đủ thành ý không nữa.”

Tuy nói như vậy, nhưng mẫu thân Tôn thị của Đường anh có vẻ rất vừa ý hôn sự này.

Nhưng Giang Diệu biết, lần tới khi Tống gia trở về nhà, sợ là không nhắc đến việc hôn nhân này nữa, mà đổi thành nói rõ thương thế của Tống tam công tử, không muốn làm chậm trễ việc thành thân của Đường anh. Giang Diệu vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Đường tỷ tỷ có từng gặp Tống tam công tử chưa?”

Đường anh lắc đầu một cái, nói: “Chưa từng. Có điều tỷ nghe nói mấy ngày nay y về thăm ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu rồi, mà mẫu thân tỷ đã nói, nam tử biết hiếu thuận chắc chắn nội tâm cũng không xấu nên bảo tỷ đừng kén chọn nữa, muốn gả tỷ luôn.”

Giang Diệu không lên tiếng. Nếu Đường anh chưa từng gặp, vậy cho dù hôn sự này không được, thìcũng chỉ có khó chịu một trận rồi thôi. Mà theo như kiếp trước Tống tam công tử đi tới nhà ngoại tổ phụ, chuyện bị thương đó, cũng không có cách nào thay đổi. Nhất thời Giang Diệu cảm thấy thật luống cuống, vẫn tình nguyện mình không biết được chuyện này thì hơn. 

Lúc này, Bảo Cân ở bên tai Giang Diệu thoáng nhắc nhở, nói: “Vương phi, người xem -- ”

Giang Diệu nhìn theo ánh mắt Bảo Cân, thấy cách đó không xa dưới tán cây lớn, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang nói chuyện với nhau, quả thật cử chỉ có hơi thân mật. Giang Diệu lẳng lặng nhìn hai người Lục Hành Chu và Tạ Nhân, thật sự nàng không hề nghĩ tới, kiếp này hai người bọn họ vẫn dây dưa với nhau.

Giang Diệu không muốn xem, cùng với hai tẩu tẩu đi lên núi, dự định cầu cho Lục Lưu một cái bùa bình an.

Còn bên này, Lục Hành Chu đang nói chuyện vui vẻ cùng với tình nhân, bỗng nhiên nhận ra được có gì hơi khác lạ nên nghiêng đầu nhìn thử một chút, thấy bóng người mặc xiêm y đỏ nhạt, ánh mắt hơi ngưng lại, theo bản năng nhìn thêm mấy lần nữa. 

Lục Hành Chu không biết Giang Diệu có nhìn thấy y ở chung một chỗ với Tạ Nhân hay không, chỉ lo lắng nếu bị nàng nhìn thấy, sẽ nói việc này cho mẫu thân y biết. Lục Hành Chu không muốn nói chuyện thêm với Tạ Nhân nữa, nên tự mình đưa nàng ta về nhà, sau đó vội vã trở về Tuyên Vương phủ, dự định lúc Giang Diệu vừa trở về, sẽ cảnh cáo nàng một tiếng.

Vậy mà Lục Hành Chu vừa bước vào cửa chính của Tuyên Vương phủ, đã thấy có một người đang đứng chờ, người kia thấy y về liền cúi người hành lễ, sau đó nói: “Đại công tử, Vương gia đang ở tiền thính chờ ngài.”

Lục Hành Chu nghiêng đầu liếc mắt nhìn một chút, tất nhiên y biết nam tử có khuôn mặt thanh tú ôn hòa này, không ai khác chính là Lục Hà - tùy tùng mà Tam thúc y tín nhiệm nhất. một thanh niên trẻ có khuôn mặt trắng noãn trông không khác gì mấy thư sinh bình thường, nhưng ai ngờ được y lại là mộtngười rất có thủ đoạn. Lục Hành Chu gật đầu, tuy thanh danh Lục Lưu không tốt, nhưng Lục Hành Chu đối với Tam thúc này của y, lại là người mà y tôn trọng từ trọng từ nhỏ đến lớn. 

Y theo Lục Hà đi tới tiền thính, liền thấy bên trên ghế chủ vị, một nam nhân mặc xiêm y màu xanh sẫm thêu hoa văn tường vân, đang đưa ngón tay gõ gõ tách trà đang cầm. Trông giống như là hắn đã chờ rất lâu, bởi vì nước bên trong tách trà màu trắng làm bằng gốm sứ Nhữ Diêu này không còn tỏa nhiệt, hiển nhiên là đã nguội lạnh.

Lục Hành Chu vội vàng tiến lên, hướng về Lục Lưu hành lễ: “Xin chào Tam thúc. không biết Tam thúc tìm chất nhi là có chuyện gì?” Ở trong ấn tượng của y, Tam thúc chưa bao giờ chủ động tìm y trò chuyện. 

Lục Lưu gõ gõ lên thành tách trà, lạnh nhạt nói: “Nghe nói mấy ngày trước, ngươi dám chỉ trích Vương phi của bản vương?”

Lục Hành Chu cũng không bất ngờ lắm, dù sao dựa theo tính tình của Giang Diệu, nếu nàng bị ủy khuất, nhất định sẽ cáo trạng với Tam thúc sao chịu để yên. Y nghe vậy lập tức nói ra sự thật mà y cho là đúng: “Là do Tam thẩm thẩm làm sai trước, thân là vãn bối, tất nhiên chất nhi phải nói ra để ngài ấy sửa. Hơn nữa Tam thẩm thẩm không có một chút nào gọi là tự giác của trưởng bối, lại ỷ vào thân phận của mình, ức hiếp vãn bối, chất nhi cho rằng, hành vi này không được hợp lý cho lắm…”

“không hợp lý…” Lục Lưu lẩm bẩm ghi nhớ hai chữ này, trông hắn giống như vừa nhai vừa thưởng thức vậy, sau đó hai gò má nâng lên nở nụ cười yếu ớt, đứng dậy nhìn Lục Hành Chu nói, “Quả thật, khônghợp lý... Nếu có chỗ không ổn, phải chỉ ra luôn mới tốt…”

Lời nói nghe vào tai có vẻ ôn hòa, nhưng sau đó lại thấy Lục Lưu gõ gõ tách trà trong tay vài cái, ánh mắt lạnh lùng, lại cầm tách trà giơ lên, hung hăng ném vào đầu Lục Hành Chu.

Lục Lưu là người tập võ, lần phẫn nộ này, tất nhiên sức mạnh không cần phải nói tới, tách trà “Xoảng” một tiếng, không nghiêng không lệch chuẩn xác ném vào Lục Hành Chu, nhất thời tạo thành vết thương làm máu chảy xuống. 

Máu đỏ sẫm dọc theo gò má trắng noãn của Lục Hành Chu chảy xuôi xuống, người thanh niên trẻ hiền lành lịch sự lúc trước, giờ khắc này đôi môi sắc trắng bệch, bị hành động bất ngờ này làm cho choáng váng đứng ngây ngốc ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.