Giang Diệu nói: "Nhưng lão thái gia vẫn lựa chọn đứng bên phía lão phu nhân..." nói lời này, Giang Diệu thật sự vì phu quân mình mà cảm thấy không đáng, Lục Lưu không bị nuôi thành tính tình ác độc,tội ác tày trời, xem ra bản tính thật sự là lương thiện.
Biết những chuyện này đều do Tống Vân Dao làm ra,nhưng lão thái gia không có chút nào biểu thị. nóiđi nói lại,những người nhà họ Tống,không có ai là người tốt! Người nhà họ Tống không thương Lục Lưu, nhưng nàng thương!
Giang Diệu hít sâu một hơi, tiếp tục nói, " Hôm nay vẫn phải cảm tạ lão thái gia, đã nói với ta chuyện này. Chỉ là... Lại nói Vương gia không muốn quan hệ vớiTống gia, ta nghe xong những việc này, cũng hy vọng hắn với Tống gia không có liên hệ. Vừa nãy lúc ta tiến vào, lão thái gia cũng nhìn thấy người nhà họ Tống không hoan nghênh ta, nếu như vậy, duy trì hiện trạng như bây giờ thì rất tốt đẹp."
Tuổi còn trẻ, nhưng khi nói chuyện thì cũng rất rõ ràng.
Tống lão thái gia ho khan vài tiếng, nét mặt già nua nhất thời trắng bệch hơn một chút, nghỉ ngơi mộtlúc, mới thở gấp nói: "Ta biết Tống gia có lỗi với hài tử này, bây giờ muốn nối lại tình xưa, tất nhiên là người ngốc nằm mơ. Chỉ hy vọng ngươi biết những chuyện này, ngày sau sẽ đối tốt với hắn..."
Lời này Giang Diệu nghe không được thoải mái. Nhưng nể tình lão nhân gia, cũng không nói gì thêm, chỉ nghiêm túc nói: "Ta là thê tử của Lục Lưu, ta đối xử tốt với hắn, là thiên kinh địa nghĩa. Việc này, Tống lão thái gia không cần quan tâm."
Giọng điệu có chút lạnh nhạt, hiển nhiên đối với Tống lão thái gia có chút oán hận.
Tống lão thái gia không để ý tới thái độ của nàng, cảm thấy cô nương tính tình thành thật như vậy, ở cùng ngoại tôn, đúng là tốt.
Ông ta lại nói: "Vậy thì tốt rồi, hắn rất để tâm đến ngươi, có ngươi ở bên, tháng ngày sau này của hắnsẽ sống vui vẻ thoải mái hơn." Cũng coi như là khổ tận cam lai(hết khổ rồi tới sung sướng) đi. Khi còn bé không cảm nhận được ấm áp, đợi ngày sau hắn làm cha, nhất định sẽ hết sức thương yêu con của chính mình. Nhìn gò má mềm mại của ngoại tôn tức này, còn có cái bụng nhô lên cao vút kia. Đứa nhỏnày, ông sợ là không có cơ hội nhìn thấy...
Đứa nhỏ này, chắc chắn sẽ thông tuệ và đáng yêu, cũng sẽ giống cha nó, từ nhỏ đã là đứa bé trắng trẻo đáng yêu.
Tống lão thái gia không nói nữa, ánh mắt mơ hồ không cố định, nghĩ đến ngoại tôn khi còn bé, rất mập mạp khiến người yêu thích.Lúc bị ngoại tổ mẫu răn dạy, thì sẽ ngoan ngoãn đứng bên bắp đùi của ông, bộ dạng nhỏ bé oan ức, đến nay ông vẫn còn nhớ ở trong lòng... Đáng tiếc, đáng tiếc. Từ nay về sau, nhìn thấy, chính là một Tuyên Vương lạnh như băng không có tình người, đối với ông cũng có chút cung kính,cũng chỉ là nhìn mặt mũi mẫu thân mà kính trọng phụ thân như ông,còn với bản thân hắn(Lục Lưu),sợ là không có chút tình cảm nào của ngoại tôn...
Bên trong đang yên lặng, nghe Tống lão thái gia nghĩ đến cái gì nói cái đấy, nói về Lục Lưu khi còn bé, nhưng Lục Lưu đến Tống phủ không nhiều, chỉ là một ít đoạn ngắn vụn vặt. Giang Diệu nghe rất chăm chú.
Bỗng nhiên, nghe thấy bên ngoài có một trận tiếng ồn ào.
Giang Diệu đang ôm bụng đứng lên, người đầu tiên tiến vào, chính là nam nhân mắt đỏ đằng đằng sát khí.
Nam nhân của nàng.
Ánh mắt người kia lạnh như băng, lần trước ở tiệc mừng thọ của Tống lão gia tử, đối mặt với Tống lão phu nhân thì mới có. Nàng ngẩn người, chợt thấy hắn bước nhanh lại đây, bảo hộ nàng ở phía sau, nóivới Tống lão gia tử bệnh nặng trên giường nhỏ: "Đến tột cùng ông muốn làm gì!"
Lục Lưu đối với Tống lão gia tử không giống như đối với Tống lão phu nhân như nước với lửa, nhưng lúc này cũng là phát hỏa. Hơn nữa hỏa khí này còn rất lớn.
Tống lão gia tử hé môi, lẩm bẩm nói: "Ta không có... Ta chỉ là..."
Giang Diệu đứng phía sau Lục Lưu, thấy hai tay hắn nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, cánh tay cũng lộ ra bắp thịt, nếu không phải Tống lão thái gia là một lão nhân, lại là bệnh nhân, sợ sẽ trực tiếp đánh tới.
Giang Diệu không muốn nhìn thấy Lục Lưu như vậy, nhưng nàng còn chưa ngăn cản, vốn đang đứng ở bên ngoài, Tống gia đại gia,La thị và Tần thị, còn có hai vị tiểu thư của Nhị phòng Tống gia, Tống Tịnh cùng Tống Tư, đều đi vào.
Tống đại gia thấy Lục Lưu hô to gọi nhỏ với phụ thân nằm trên giường bệnh của mình, vội vàng tiến lên nói: "Lục Lưu, ngươi điên rồi! Ông ấy là ngoại tổ phụ của ngươi!" Tống đại gia cũng từng nghe nói Lục Lưu là người hung tàn, khi còn bé ngoan ngoãn như vậy, bây giờ lớn lên, tính tình cũng thay đổi, nếu không phải ra tay ngoan độc, làm sao tuổi còn trẻ đã có thể ngồi vào vị trí kia?
Ở trong lòng Tống đại gia, Lục Lưu là người vô cùng tàn nhẫn, là loại lục thân không nhận người!
Nhưng bộ dáng Lục Lưu thật sự đáng sợ. Ánh mắt lạnh lẽo hung ác, mơ hồ có chút sung huyết, giống như một con dã thù bị lột da, bất cứ lúc nào cũng muốn tiến lên, xé nát người trước mặt.
Tống đại gia nói xong, đối với ánh mắt của ngoại chất, cũng có chút run chân, nhưng ông là một đứa con có hiếu, tuyệt đối không cho phép Lục Lưu thương tổn cha của mình.
Giang Diệu không nghĩ tới, sự việc sẽ hỗn loạn như thế này.
Nhìn La thị cùng Tần thị bên cạnh, còn có hai cô nương, cũng không dám tiến lên. cô nương nhỏ tuổi nhất Tống Tư, lúc trước có chút khâm phục Giang Diệu,cảm thấy biểu tẩu này rất tốt, cũng không nghĩ đến, Lục Lưu lại làm hại cha nàng bị cách chức bỏ tù... Nhớ tới mấy ngày nay, mẫu thân mình cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, xưa nay Tống Tư ngoan ngoãn hoạt bát, đối với Lục Lưu cùng Giang Diệu cũng có chút oán hận, lúc này lại thấy hai người đối xử với tổ phụ của mình như vậy, cắn răng, tiện tay liền cầm lấy chén trà nóng bỏng của nha hoàn đang đứng một bên, dùng sức ném về phía Lục Lưu——
Tống Tư muốn ném Lục Lưu. Dù sao là hắn hại Tống gia bọn họ như vậy. Nhưng tiểu cô nương sức lực nhiều, lập tức đập về phía tay phải Lục Lưu đang che chở trên người Giang Diệu...
Lòng Giang Diệu đang như lửa đốt, nào để ý sự khác thường phía sau? đã thấy Lục Lưu đột nhiên phản ứng, ôm nàng vào trong ngực, một cái đón được chén trà, sau đó mặt lạnh quay người sang, chậm rãi buông nàng ra.
Ánh mắt Giang Diệu nhìn thẳng vào chén trà trên tay Lục Lưu, cùng hắn xoay người, thấy hắn mạnh mẽ ném chén trà xuống đất, liền muốn đi về phía La thị Tần thị,còn Tống Tư, có chút bị dọa sợ, đứng ở phía sau Tần thị khóc lóc run rẩy.
Giang Diệu trong lòng than một tiếng, vội ôm lấy bàn tay lớn của Lục Lưu, ngăn cản nói: "Lục Lưu..."
Tống Tư này, nàng thật sự sẽ suy nghĩ để day dỗ cho tốt, nhưng lúc này nếu để cho Lục Lưu ra tay, Tống Tư làm sao còn mạng?
Thấy Lục Lưu không nhìn mình, Giang Diệu có chút nóng nảy, suy nghĩ một chút, mới nhíu mày nói, "Lục Lưu, bụng ta hơi đau..."
Xưa này chiêu này đều có tác dụng.
Lúc này cũng vậy, Lục Lưu liền quay người sang, bộ mặt căng thẳng nhìn nàng.
Giang Diệu hơi nhíu mày, đang ôm bụng kêu đau.
Lúc này, Lục Lưu làm sao nghĩ được nhiều? Trong lòng chỉ có thê tử, lập tức ôm người lên, trực tiếp đira nơi ở của Tống lão thái gia.
đi nhanh như bay, ôm người đi ra. Mãi đến khi đi ra tiền viện của Tống phủ, Giang Diệu ôm cổ Lục Lưu, thấy hắn căng thẳng như vậy, thấy lừa hắn như vậy thật không tốt, liền nhỏ giọng nói thật: "Ta lo lắng chàng sẽ kích động, cho nên mới... Lục Lưu, bụng ta không đau."
không đau...
Lục Lưu dừng bước chân, lẳng lặng nhìn mặt thê tử trong lồng ngực.
hắn không lên tiếng,nhưng Giang Diệu rất chột dạ, cũng không dám nhìn đôi mắt của hắn . Hơn nữa, hai tay hắn ôm mình, sức lực rõ ràng lỏng hơn một chút. Giang Diệu hoài nghi, nếu mình không phải là thê tử của hắn, còn là một phụ nữ có thai, sau một khắc, chắc cũng bị hắn xé nát.
Giang Diệu cắn môi. Nhưng rõ ràng cảm giác được, hắn thả nàng xuống đất,động tác vẫn rất cẩn thận từng chút một. Giống như nàng thật sự đau bụng, bị động thai.
Lục Lưu dùng sức bỏ tay nàng ra, gương mặt lạnh lùng, giống như nàng thiếu nợ hắn rất nhiều bạc.
Tay Giang Diệu vô lực buông xuống, hai tay xoắn xuýt, tự an ủi cố lên. Việc hôm nay, nàng vốn nên nóivới Lục Lưu mới đúng,nhưng nàng cũng biết, nàng không thể thương lượng với Lục Lưu, chỉ cần nàng nói một câu, Lục Lưu chắc chắn sẽ không để nàng nói tiếp. Cho nên nếu nàng nói với Lục Lưu, Lục Lưu chắc chắn sẽ không để nàng đến Tống gia.
Nha hoàn với thi vệ cùng đi với Giang Diệu, cũng đi theo rất xa ở phía sau, không dám tới gần.
Giang Diệu lẳng lặng đứng một lúc, cũng không lại tiến tới nắm tay hắn, lại thấy hắn đi về phía trước. Giang Diệu biết Lục Lưu rất dễ dỗ dành, chí ít hắn ở trước mặt nàng không bộc lộ tính tình, liền muốn đợi lát nữa nói vài câu dỗ dành hắn, chuyện này cũng sẽ qua.
Nàng khóe miệng cong lên, khẩn trương nhìn nam nhân của mình, nhấc chân đi theo.
Vậy mà vừa đi mấy bước, ở bụng liền truyền đến một trận đau đớn kịch liệt. Giang Diệu ôm bụng đứng tại chỗ, lông mày chăm chú nhíu lại,đợi một lát, cái bụng vẫn đau dữ dội, liền ngẩng đầu kêu: "Lục Lưu, ta đau bụng..."
Tuy vừa nãy mới lừa gạt, nhưng nam nhân vẫn dừng bước ngay lập tức.
Nhưng hắn không vội vã quay lại, chỉ đứng ở tại chỗ, sau đó xoay người, gương mặt tuấn tú lạnh lùng nhìn nàng.
không đau lòng, cũng không căng thẳng.
Giang Diệu vừa buồn cười vừa tức giận, biết hắn nghĩ mình lại lừa hắn đây, lập tức ủy khuất nói: "Lúc này không lừa chàng, thật đau..."
Vừa dứt lời,nam nhân đi ở thật xa phía trước, liền như gió chạy đến trước mặt nàng