Tuy Thích thị xinh đẹp, nhưng tính khí lại nóng nảy, sao có thể chấp nhận những lời xin lỗi này? Bà hừ một tiếng, nói: "Trước mắt còn chưa tiến cung, bộ dáng đã hung hăng như vậy, nếu trở thành Hoàng phi thật, cái nha đầu đó còn không phải ngày nào cũng lật tung Hậu Cung lên?" nói xong, lại đau lòng xoa trán Giang Diệu, nhíu mày nói, "Nhìn xem, đỏ ửng lên hết rồi."
thật ra Thích thị nói cũng có chút khoa trương. Chỉ do da dẻ tiểu cô nương mềm mại, mà Giang Diệu trời sinh quyến rũ, hơn nữa được mẫu thân Kiều Thị nuông chiều chăm sóc hết mực, làn da của nàng đãphấn nộn đến nỗi có thể vắt ra nước. Còn Vệ Bảo Linh này, nàng ta vốn kiêu ngạo, bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu, chờ đến lúc sau khi cập kê rồi vào cung, cũng chỉ có Hoắc Tuyền mới có thể áp chế nàng ta. Mà Hoắc Tuyền, lớn hơn nàng ta một tuổi, sang năm sau đã là đại cô nương mười bốn tuổi, sẽ tổ chức đại hôn với Cảnh Huệ đế, đã định vào ngày mùng sáu tháng sáu.
Mà còn nàng ta, thiếu nữ xinh tươi như hoa, da dẻ trắng như tuyết, mắt hạnh má đào, trang phục tinh xảo đẹp đẽ, mười ngón tay nhỏ và dài, vỗ nhẹ hầu bao vừa làm xong trong tay. Hầu bao màu vàng óng, trong thiên hạ, có thể sử dụng cái hầu bao này, cũng chỉ có một người. Có điều nghĩ đến biểu ca thanh mai trúc mã vào tháng sáu năm sau, sẽ kết hôn với cô nương khác, Vệ Bảo Linh vò hầu bao trong tay, không nhịn được nắm chặt thêm chút nữa.
Nha hoàn Tỳ Bà xin lỗi xong, bước lên xe ngựa, nói nhỏ với Vệ Bảo Linh: "Tiểu thư, nô tỳ đã thay tiểu thư tạ tội với phu nhân Trấn Quốc công. Có điều..." Tỳ Bà ngước con mắt, muốn nói lại thôi.
Vệ Bảo Linh thoáng nhướn mi, một đôi mắt trong suốt sạch sẽ, cộng thêm khuôn mặt nàng có chút tròn, càng nhìn càng khiến cho người ta cảm thấy nàng đơn thuần ngây thơ.
Tỳ Bà nói: "Chẳng qua nô tỳ cảm thấy, chuyện này... Hẳn là tiểu thư người, nên tự mình đi..."
Giống như nghe được một câu chuyện cười, Vệ Bảo Linh cong môi cười cợt, nói: "Ngu xuẩn, ở bên cạnh ta lâu như vậy, cũng không tiến bộ chút nào. Trấn Quốc công phu nhân thì sao? Biểu ca ta là Hoàng Thượng, trước giờ hắn thương ta nhất, nếu ta nói xin lỗi với người khác, hắn sẽ đau lòng." Tuy biết Cảnh Huệ đế cưới Hoắc Tuyền là kết cục đã định, nhưng Vệ Bảo Linh biết, ở trong lòng biểu ca nàng, từ nhỏ đến lớn, thương yêu nhất chỉ có một mình nàng. Nàng đi xin lỗi, còn phải xem hắn có chịu hay không.
Nhớ tới Cảnh Huệ đế, tâm tình Vệ Bảo Linh tốt hơn một chút, hình như nghĩ tới điều gì, nói với Tỳ Bà: "Trong xe ngựa đó có ai?"
Tỳ Bà trả lời: "Bên trong xe ngựa đằng trước, nghe nói là phu nhân Trấn Quốc công, còn có chi thứ hai Tam Phòng phu nhân..." Tỳ Bà dừng một chút, há miệng "À" như nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn Vệ Bảo Linh, "Còn có Giang cô nương. Nghe nói là không cẩn thận va đầu vào thành xe ngựa, có điều không còn gì đáng ngại nữa rồi."
Giang Diệu.
Vệ Bảo Linh biết, mấy năm qua Giang Diệu này, rất ít khi tham gia các tiệc quý nữ tụ tập. Mà nàng ta có quan hệ rất tốt với Hoắc Tuyền, trước giờ hai người chơi khá thân với nhau. Ấn tượng ban đầu của Vệ Bảo Linh đối với Giang Diệu, chỉ dừng lại ở ngoại hình tiểu cô nương mập mạp vẫn không hơn. Nhưng hai năm qua nàng có gặp nàng ta vài lần, thời điểm Giang Diệu đứng chung một chỗ với Hoắc Tuyền, bộ dáng xinh đẹp làm người ta không dời mắt được. Ngay cả ca ca Vệ Dương Vinh phá gia chi tử của nàng đã từng khen Giang Diệu hoa nhan nguyệt mạo (1) ở trước mặt nàng.
(1) Hoa nhan nguyệt mạo: Dung mạo đẹp như ánh trăng.
Vệ Bảo Linh suy nghĩ một chút, mới nói với Tỳ Bà: "Biệt viện của Trấn Quốc Công phủ cũng gần chỗ chúng ta, đợi lát nữa ta rảnh rỗi, sẽ tự mình đi qua đó một chuyến. Trấn Quốc Công phủ này, xác thực không nên đắc tội..."
nói xong lại dặn dò Tỳ Bà: "Tý nữa nhớ chuẩn bị lễ vật."
Tỳ Bà gật đầu đáp lại.
Biệt viện Trấn Quốc Công phủ ở núi Hoa Trạch gọi là Cẩm Đường Uyển.
Quanh năm suốt tháng ở Cẩm Đường Uyển, cũng chỉ vào mùa thu mới náo nhiệt một chút, những thời gian khác, phần lớn là bị bỏ hoang. Kiều Thị biết suối nước nóng rất tốt với thân thể, vào mùa thu hàng năm, đều mang theo Giang Diệu tới ngâm suối nước nóng. Mỗi lần Giang Diệu đến, sẽ ở tại Cúc Thanh các, bên trong Cúc Thanh các có một cái bể rất lớn, đáng tiếc Giang Diệu không có chị em họ, mỗi lần ngâm suối nước nóng, chỉ có thể lẻ loi một mình.
Giang Diệu ngồi trong hồ ngâm một lát, lúc đứng dậy, da dẻ hiện ra một tầng hồng nhạt, gò má cũng như hoa đào phấn nộn. Bảo Cân cùng Bảo Lục hầu hạ Giang Diệu mặc quần áo. Giang Diệu cúi đầu, nhìn hai bánh bao nhỏ hơi nhô lên trước ngực mình, trên mặt có chút thẹn thùng. So với đời trước khô quắt khô queo thì vóc người hiện tại của nàng đã tốt lắm rồi.
Bảo Cân hỏi: "Tiểu thư còn đau sao?"
Thân thể tiểu thư bắt đầu trưởng thành, tự nhiên vài nơi sẽ thay đổi một chút, cũng không có gì to tát. Chỉ do da mặt Giang Diệu mỏng, tự nhìn thân thể nhỏ bé này của mình, không còn gầy yếu giống đời trước nữa, tất nhiên trong lòng rất vui vẻ. Kiếp trước, nàng phát dục không sớm như hiện tại, mà thậtlâu cũng chưa hành kinh, làm Kiều thị lo lắng đến hỏng rồi. Kiếp này, Giang Diệu nhìn thân thể khỏe mạnh của, có lẽ sang năm sẽ trở thành một đại cô nương.
Giang Diệu nói: "Có hơi đau một chút. Nhưng mà ta đã hỏi qua nương, người nói đó là chuyện bình thường, qua mấy ngày nữa sẽ ổn thôi." Nha hoàn hầu hạ nàng lúc còn bé, là Ngọc Trác và Phỉ Thúy, nhưng sau đó Ngọc Trác với Phỉ Thúy đến tuổi lập gia đình, Giang Diệu và Kiều Thị cùng nhau quyết định, hai năm trước đã cho các nàng trở về. Còn đây là Bảo Cân với Bảo Lục, cũng là hai nha hoàn rất tận tâm, Giang Diệu đã quen hai người hầu hạ, bởi vì trong phủ chỉ có mình nàng là cô nương, nàng liền xem hai người như tỷ muội.
Bảo Lục bước tới, rõ ràng chỉ lớn hơn Giang Diệu một tuổi, nhưng bày ra dáng vẻ người từng trải, chớp chớp mắt nói: "Nô tỳ nghe nói, hai nơi này càng to càng đẹp. Hơn nữa, lần trước Thanh Nguyệt bên người Nhị phu nhân có nói cho nô tỳ biết, Nhị phu nhân rất hay sai người tìm biện pháp để chỗ này lớn hơn, mỗi ngày đều dùng, rất tích cực."
Đây là chuyện riêng tư, lẽ ra không nên thảo luận, nhưng tuổi ba người chủ tớ này xấp xỉ với nhau, chính là thời điểm tính tình hoạt bát nhất, tán gẫu những chuyện thú vị như vậy, tuy trên mặt thẹn thùng, nhưng trong lòng rất muốn nghe. Thí dụ như Giang Diệu, vào lúc này nghe say sưa ngon lành, đã không còn dáng vẻ xấu hổ như vừa rồi.
nói xong, nha hoàn bên ngoài mới vào đây bẩm báo, nói là có Vệ cô nương tới thăm.
Giang Diệu vừa trang điểm xong, nghe được chuyện này, cảm thấy thật kỳ quái. Vừa rồi còn rất ương ngạnh, chẳng lẽ vào lúc này lại đến xin lỗi. Trước giờ Giang Diệu phân biệt rõ ràng, nàng đứng bên phe Hoắc Tuyền, tự nhiên không thích Vệ Bảo Linh, nhưng lúc này Vệ Bảo Linh tới đây, nàng đành phải là đira ngoài gặp nàng ta. Giang Diệu cắm một cây trâm đính viên hồng ngọc to trên búi tóc của mình, sau đó đi ra ngoài gặp khách.
Vệ Bảo Linh mới vừa gặp các nàng Kiều Thị, sau khi xin lỗi, chủ động nói muốn vào trong thăm Giang Diệu, nếu không trong lòng sẽ áy náy.
Vệ Bảo Linh ngồi trong khách sảnh Cúc Thanh Các, tinh tế đánh giá cách trang trí ở nơi này một phen.
Tuy Cúc Thanh Các bài trí rất đơn giản, nhưng vật nào cũng thuộc loại tinh phẩm. Nền tảng của Trấn Quốc Công phủ rất vững chắc, không quan tâm là con trai trưởng hay là con thứ, mỗi người đều có tiền đồ. Mà còn Vệ phủ thì sao? Tuy Cảnh Huệ đế luôn tạo cơ hội ưu ái với Vệ phủ, nhưng Vệ Thăng tầm thường không dám làm việc lớn, con trai trưởng Vệ Dương Vinh lại ăn chơi trác táng, đừng nói Cảnh Huệ đế muốn vô cớ ban thưởng binh lính, hai cha con này ít gây chuyện, cũng đã rất tốt rồi.
Ban đầu Vệ Bảo Linh có chút không thoải mái, nhưng nghĩ đến hai năm sau, nàng ta có thể tiến cung, lúc đó những thứ nàng ta muốn chỉ cần búng tay là có, trong lòng rất vui vẻ.
Lúc Giang Diệu bước ra, liền nhìn thấy Vệ Bảo Linh mặc váy màu tím như hoa phù dung, áo ngoài thêu lên vài bông hoa mẫu đơn.
Tiểu cô nương ngồi trên ghế hoa hồng, đầu mang cây trâm vàng, dưới chân đi giày trân châu, eo nhỏbuộc loại đai lưng thêu hoa văn cây cỏ, không những đeo túi thơm giống các cô nương bình thường, mà nàng ta có thêm một khối ngọc bội. Có người nói ngọc bội kia, là do Cảnh Huệ đế đưa, xem như là tín vật đính ước của hai người, đây chính là chuyện mà các quý nữ trong Vọng Thành đều biết. Có điều, tùy tiện mang theo ngọc bội của nam tử ở bên người, cũng chỉ có Vệ Bảo Linh mới dám làm như thế. Nhưng nam tử kia là người tôn quý nhất Đại Lương, có ai dám ở trước mặt nàng ta nói cái gì?
Tuy tuổi Giang Diệu nhỏ, nhưng được gia tộc giáo dưỡng rất tốt, lại là tiểu cô nương thích đọc sách, mộtkhi bày ra bộ dáng đoan trang của quý nữ, thật ra cũng có mấy phần nghiêm túc. Nàng cong cong môi, nhìn Vệ Bảo Linh, nói: "Vệ cô nương."
Vệ Bảo Linh nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đang đi vào, thấy gương mặt nàng như hoa như ngọc, làm nàng ta sửng sốt một trận, lúc này mới đứng dậy. Ban đầu nàng ta muốn thân cận với Giang Diệu một chút, nhưng bây giờ nghe Giang Diệu xưng hô khách sáo như vậy, biết là nàng không muốn thân cận gì với mình.
Vệ Bảo Linh rất kiêu ngạo, trước giờ chưa dùng mặt nóng dán mông lạnh (2) ai bao giờ, cũng nhàn nhạt kêu một tiếng: "Giang cô nương." Mà không phải hai chữ "Diệu Diệu".
(2) Mặt nóng dán mông lạnh: Là khi người được người khác bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như bị tạt một xô nước lạnh.
Vệ Bảo Linh theo bản năng đánh giá một phen, thấy trên gương mặt của Giang Diệu không trang điểm, nhưng mày như vẽ, môi đỏ da như ngọc, miễn cưỡng cũng có dáng của đoá hoa sen sắp rời khỏi hồ nước. Bản thân Vệ Bảo Linh rất thích trang điểm chải chuốt, tô son trét phấn, bây giờ thấy Giang Diệu trời sinh quyến rũ, ban đầu đã không thích, lại nhìn thái độ Giang Diệu lạnh nhạt, không giống những cônương khác luôn nịnh bợ nàng ta, làm nàng ta rất kiêu ngạo, càng ngày càng ức đến muốn khóc.
Sở dĩ trong lòng Vệ Bảo Linh thừa nhận Giang Diệu trang điểm, vì nàng ta biết mẫu thân Kiều Thị của Giang Diệu đã từng bỏ công nghiên cứu rất nhiều son phấn hương liệu: Có lẽ nàng đã bôi loại phấn nào đó trông rất tự nhiên.
Hai tiểu cô nương cùng nhau ngồi xuống, một người ngoài cười trong không cười, một người lại khách khí mang theo sự xa cách. Mà Vệ Bảo Linh hơi nghiêng người đến gần Giang Diệu, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, mùi thơm rất nhẹ nhưng cũng rất ngọt, đúng là dễ ngửi hơn rất nhiều so với hương liệu bình thường. Vệ Bảo Linh rất yêu thích hương liệu, nhưng nàng ta đoán không ra được đây là hương gì, lại không muốn hỏi Giang Diệu, tâm trạng càng lúc càng khó chịu.
Nàng ta nói: "Vừa rồi xe phu (3) của ta hơi lỗ mãng, ta đã khiển trách hắn. Nghe nói Giang cô nương không cẩn thận va trán vào thành xe, ta cảm thấy rất áy náy, nên lại đây thăm ngươi, sẵn tiện tạ lỗi với ngươi..." Nàng ta quay đầu nhìn nha hoàn Tỳ Bà đứng bên cạnh mình, nói, "Thuốc mỡ ta đưa ngươi đâu?"
(3) Xe phu: người đánh xe
Tỳ Bà lấy một bình nhỏ trong tay áo ra, đưa cho Vệ Bảo Linh.
Vệ Bảo Linh nắm thuốc mỡ trong tay, nói với Giang Diệu: "Đây là Ngọc Phù Cao, Giang cô nương nhận cho ta vui."
Ngọc Phù Cao chính là thuốc mỡ rất quý báu. Ngày thường Vệ Bảo Linh xem như bảo bối, nhưng hôm nay nàng ta có ý định muốn khoe khoang ở trước mặt Giang Diệu, tất nhiên nhịn đau bỏ thứ yêu thích, lấy Ngọc Phù Cao hiếm hoi còn sót lại, chắt ra nửa bình đưa cho Giang Diệu. Nếu Giang Diệu có mắt nhìn, tất nhiên đã nghe qua danh tiếng của Ngọc Phù Cao này.
Cảm xúc của Vệ Bảo Linh đều hiện lên trên mặt, muốn Giang Diệu không chú ý cũng khó. Có điều Vệ Bảo Linh là nữ nhi Vệ phủ, sau này sẽ là Hoàng phi, mà ngay cả Ngọc Phù Cao quý giá như vậy, sợ là ân sủng từ hoàng gia thế này, chỉ là có danh nhưng không có thực. Có điều, mấy năm trước lúc Cảnh Huệ đế kế vị, hai bên Đại Lương đều phải chống địch, chiến tranh làm quốc khố không còn bao nhiêu, tuy thủ đoạn của Cảnh Huệ đế còn non nớt, nhưng vẫn giữ một trái tim nhân hậu, cũng muốn tự mình tiết kiệm cho đất nước, có người nói thức ăn mỗi bữa rất đơn giản, đương nhiên sẽ không cho Vệ Bảo Linh quá nhiều vàng bạc châu báu.
Ban đầu Giang Diệu không muốn nhận quà của Vệ Bảo Linh, nhưng trong tâm nàng luôn có một tiểu Giang Diệu xấu xa, nhìn thấy nàng ta không nỡ cho, nàng càng muốn nhận.
Giang Diệu mỉm cười cầm lấy, nói với Vệ Bảo Linh: "Vậy thì đa tạ." Mẫu thân nàng lấy việc chăm sóc sắc đẹp cho khuê nữ làm niềm vui, núi vàng núi bạc cứ dốc sức đeo hết lên người nàng, Ngọc Phù Cao này Giang Diệu có rất nhiều, đến mùa đông, mỗi lần tắm rửa xong, nàng hay thoa lên lòng bàn chân, để hai chân cũng có thể mềm mại vào mùa lạnh.
Khóe miệng Vệ Bảo Linh hơi xệ xuống, cũng không còn tâm tư muốn ngồi đây khoe khoang nữa. Nàng ta nói: "Mùng sáu tháng sau ta tổ chức tiệc ở Minh Tú Sơn Trang, mời các tỷ muội tới tham gia tụ tập, Giang cô nương rất ít khi ra ngoài, nếu như có rãnh, hãy cùng nhau đến đó đi."
"Minh Tú Sơn Trang?"
"Ừ." Vệ Bảo Linh đắc ý gật đầu, "Trước giờ biểu tỷ luôn xem ta là muội muội ruột thịt, nên cho ta mượn thôn trang này. Phong cảnh Minh Tú Sơn Trang rất đẹp, đến lúc đó chúng ta có thể trò chuyện với nhau thật vui vẻ."
Minh Tú Sơn Trang là thôn trang của Trưởng công chúa Minh Hà, cũng là hoàng tỷ Lục Dục Tú sinh đôi với Cảnh Huệ Đế.
Tiễn Vệ Bảo Linh rời đi, Bảo Lục mới ở che miệng cười trước mặt Giang Diệu, nói: "Tiểu thư, vị Vệ cônương này thật đề cao bản thân. Nếu không có được sự đồng ý của nàng, xe phu nào dám làm như thế? Hơn nữa Ngọc Phù Cao này, trông nàng ta như cho vật gì quý báu nhất trần đời vậy, làm như tiểu thư nhà chúng ta không có."
Giang Diệu cũng cảm thấy buồn cười. Ánh mắt nàng ta thiển cận lại ái mộ hư vinh như vậy, cùng so sánh với Hoắc Tuyền, quả thật thua xa. Cũng không biết đôi mắt kia của Cảnh Huệ bị con gì ăn, nếu không sao có thể cứ một mực thích Vệ Bảo Linh?
Sau khi Vệ Bảo Linh đi rồi, Kiều Thị vào phòng hỏi. Giang Diệu thành thật kể lại toàn bộ. Kiều Thị nghe xong, ngẩn người nói: "Diệu Diệu muốn đi à?"
Giang Diệu lắc đầu một cái, bĩu môi nói: "Con mới không đi đâu. Nếu như con đi, Tuyền tỷ tỷ nhất định sẽ lột da con." Hoắc Tuyền chưa tiến cung, tính tình vẫn hoạt bát như khi còn bé vậy. Ban đầu nàng ấy đã không thích Vệ Bảo Linh, bây giờ nàng phải gả cho một nam nhân, mà trong lòng hắn cũng yêu Vệ Bảo Linh, càng ngày càng làm cho nàng ấy ghét Vệ Bảo Linh thêm. Tuy Hoắc Tuyền không muốn gả, nhưng vì Hoắc gia, vì hậu vị, nàng ấy không thể phản kháng.
Kiều Thị cười: "Vậy sao con đồng ý?"
Giang Diệu nói: "Nữ nhi không đáp ứng nha. Nàng ta chỉ mời nữ nhi đi, nữ nhi nói nếu có giờ rãnh sẽđi..." Nàng chớp chớp mắt to long lanh, nói, "Nhưng ngày ấy nữ nhi bận rồi."
Kiều Thị không nhịn được nắn nắn chóp mũi nhỏ của khuê nữ, nói: "Bướng bỉnh."
Giang Diệu bướng bỉnh nhào vào trong lồng ngực Kiều Thị, nghiêm túc nói: "Có điều, con rất lo lắng cho Tuyền tỷ tỷ..."
Kiều Thị nói: "A Tuyền thực sự là đứa trẻ tốt, nhưng phải tiến cung... Đáng tiếc. Tuy tuổi Hoàng Thượng còn trẻ, nhưng có một số việc vẫn phân biệt rõ ràng được, sau này sẽ không làm khó dễ A Tuyền. Hơn nữa bên cạnh hắn có Tuyên..."
Nghe Kiều Thị đang nói bỗng nhiên dừng lại, Giang Diệu giương mắt nhìn bà: "Tuyên Vương sao ạ?"
Kiều Thị cúi đầu, nhìn vào đôi mắt của khuê nữ mình, thở dài nói: "Tuy hiện tại danh tiếng của Tuyên Vương không tốt, nhưng ở trong lòng nương, hắn vẫn luôn như trước đây, là đứa trẻ tốt, nương là sẽkhông nhìn lầm người. Nhưng mấy năm nay, đứa nhỏ này chắc chắn chịu rất nhiều cực khổ. Chỉ là bây giờ, cũng sướng hơn rồi."
Nghe đánh giá của mẫu thân mình với Lục Lưu, khóe miệng Giang Diệu không nhịn được mím lại. Mùa đông năm ấy, sau khi lão Vương phi chết đi, tính tình Lục Lưu ngày càng lạnh lẽo, rồi Tuyên Vương lại xảy ra chuyện, có người nói chết ở trên người nữ nhân, tuổi Lục Lưu còn trẻ, liền thuận lý thành chương (4) kế thừa tước vị. Ngay sau đó, Cảnh Hoài đế băng hà, vì nâng đỡ Thập nhất hoàng tử lên ngôi vị Hoàng đế, Lục Lưu bỏ ra rất nhiều công sức. Dù sao tuổi của Cảnh Huệ đế còn nhỏ, có những việc hắnkhông làm được, nhưng đều có biểu ca Lục Lưu ở sau lưng làm giúp hắn, bây giờ Đại Lương dần dần yên ổn, phồn vinh hưng thịnh, ngôi vị Cảnh Huệ đế vững chắc, nhưng danh tiếng Lục Lưu, lại càng ngày càng kém.
(4) Thuận lý thành chương: Là thuận theo lý thuyết, như đó là một việc đương nhiên, theo lẽ thường.
Trấn Quốc Công phủ không theo phe phái triều đình nào cả, chỉ một lòng cống hiến cho đất nước, đời đời là trung thành với Hoàng Gia.
Còn Tuyên Vương Lục Lưu, đã có quyền thế không ai có thể ngờ tới.
Mà Tuyên Vương phủ với Trấn Quốc Công phủ, mấy năm gần đây, đã không còn qua lại với nhau nữa.
Vào mấy năm trước, biểu đệ mập của nàng còn ồn ào muốn đi Tuyên Vương phủ tìm Đại ca ca chơi đùa, nhưng bây giờ hắn đã lớn, đã biết suy nghĩ, không kêu gào đòi đi nữa. Dù sao thân phận hiện tại của Lục Lưu, đã không còn như trước.
•
Vệ Bảo Linh trở lại biệt viện, tự mình kìm nén một bụng tức giận, nhưng vừa nghe tin Cảnh Huệ đế đến đây, lập tức vui mừng cười tít mắt. Nhìn thấy ngoài sân có người đang bước đến, là một nam tử tuấn tú cao gầy, Vệ Bảo Linh liền vui vẻ chạy tới, nũng nịu nói: "Biểu ca."
Cảnh Huệ đế mặc cẩm bào màu xanh ngọc, đầu đội kim quan. Bộ dáng hắn nhã nhặn tuấn tú, tuy là Hoàng đế, nhưng trômh giống như thiếu niên có phong thái quý tộc. Thấy tiểu biểu muội, Cảnh Huệ đế nhếch môi nở nụ cười, giống như chàng trai đã trưởng thành.
hắn nâng tay vuốt ve mặt Vệ Bảo Linh, ôn hòa nói: "Mới đi đâu về?"
Vệ Bảo Linh ngoan ngoãn đáp: "đi tới biệt viện của Trấn Quốc Công phủ, cùng trò chuyện với Giang Diệu, vào mùng sáu tháng sau, mời nàng đến Minh Tú Sơn Trang dự tiệc."
Nhắc tới Giang Diệu, Cảnh Huệ đế cũng có chút ấn tượng. hắn cười cười nói: "Chính là cái cô nương nhỏmập mạp trắng trẻo sao? Khi còn nhỏ làm người khác yêu thích, bây giờ vẫn mập như vậy à?"
Vệ Bảo Linh hiểu được, vị biểu ca này là Hoàng Thượng, sau này sẽ có Tam Cung Lục Viện, đối thủ của nàng, không chỉ có một mình Hoắc Tuyền. Bây giờ nghe Cảnh Huệ đế hỏi thăm Giang Diệu, trong lòng Vệ Bảo Linh có cảm giác nguy hiểm mơ hồ, bởi vì Giang Diệu kia, xác thật xinh đẹp quá mức. Nam nhân đều yêu thích cô nương đẹp đẽ. Vệ Bảo Linh ngước con mắt, nhìn gương mặt anh tuấn của Cảnh Huệ đế, thầm nghĩ nàng với Hoắc Tuyền chia sẻ biểu ca thì thôi đi, nếu như thêm một người Giang Diệu nữa, nàng mới không muốn đâu.
Vệ Bảo Linh cố ý nói: "Đúng đó, cực kỳ mập luôn. Còn mập hơn so với lúc còn bé."
Tất nhiên Cảnh Huệ đế tin là thật. hắn bẹo bẹo má Vệ Bảo Linh, nói: "Muội cũng nên ăn nhiều một chút, mập mới dễ nhìn."
Hai gò má Vệ Bảo Linh ửng đỏ, nắm lấy mu bàn tay của Cảnh Huệ đế, ngượng ngùng nói: "Muội khôngmuốn mập đâu, nếu như mập, biểu ca sẽ không thương muội nữa."
Nhìn tiểu biểu muội đơn thuần yếu ớt, Cảnh Huệ đế cảm thấy, mỗi lần hắn gặp nàng, trong lòng hắn rất thoải mái. Kỳ thực hắn không muốn nàng tiến cung, nhưng hắn cũng không muốn nàng gả cho người khác. Cảnh Huệ đế nói: "Muội yên tâm, ở trong lòng trẫm, vẫn chỉ có một mình muội."
Vệ Bảo Linh biết hắn nói lời này là có ý gì, gật đầu nói: "Có câu nói này của biểu ca, muội cảm thấy thậtmãn nguyện."
Hàn huyên một lát với Vệ Bảo Linh, lại nhận túi tiền nàng làm cho hắn, Cảnh Huệ đế mới nói: "Sắc trời không còn sớm, trẫm phải trở về, còn rất nhiều tấu sớ chưa xem qua, ngày mai trẫm phải đưa cho biểu ca kiểm tra lại."
Vệ Bảo Linh không nỡ rời xa hắn, vừa nghe hắn nhắc tới Tuyên Vương, liền nhíu mày, nói: "Biểu ca, ngươi mới là Hoàng Thượng, tại sao... Tại sao chuyện gì đều phải có sự đồng ý của Tuyên Vương?"
Cảnh Huệ đế biết tiểu biểu muội còn nhỏ, không hiểu chuyện này, giải thích: "Bảo Linh, không được nóiTuyên Vương như vậy, nếu như không có sự trợ giúp của hắn, sẽ không có trẫm hiện tại."
Vệ Bảo Linh gật đầu, nói lầm bầm: "Nhưng mà, nhưng mà biểu ca biết người khác nói gì về biểu ca và Tuyên Vương không? Bọn họ đều nói, Tuyên Vương hắn... hắn muốn đoạt ngôi của biểu ca."
Lời này vốn là đại nghịch bất đạo, đổi lại là những khác đế vương khác, nhất định sẽ giận dữ lôi xuống xử tử, nhưng Cảnh Huệ đế nghe xong, chỉ lắc đầu cười cười, nói: "sẽ không. Cái ngôi vị Hoàng Đế này, nếu như hắn thật sự muốn, trẫm có thể vui vẻ đưa cho hắn." hắn nhìn Vệ Bảo Linh, nói, "Kỳ thực trẫm cảm thấy, anh họ thích hợp làm Hoàng đế hơn cả trẫm. Với lại, nếu như trẫm không làm hoàng đế, chúng ta có thể như hình với bóng, cùng nhau du sơn ngoạn thủy (6)..."
(6) Du sơn ngoạn thủy: Lên rừng xuống biển.
Vệ Bảo Linh nhìn nam nhân trước mắt, tưởng tượng nếu như hắn không có ngôi vị hoàng đế, cùng nàng trôi qua những ngày tháng thật yên bình. Nàng yêu thích biểu ca, cũng yêu thích vinh hoa phú quý, từ nhỏ đã muốn làm Hoàng Hậu. Bởi vì gả cho biểu ca, sẽ có thể lên làm Hoàng Hậu, cho nên nàng càng yêu thích biểu ca hơn nữa. Nhưng nếu không có ngôi vị Hoàng Đế này, dù cố gắng bao nhiêu nàng cũng sẽ không thích hắn.
Bây giờ quyền lực Tuyên Vương rất lớn, nhưng dù sao hắn ta cũng chỉ giúp đỡ biểu ca xử lý triều chính, nếu hôm nay nàng vội vàng ép buộc biểu ca, biểu ca đem ngôi vị Hoàng Đế cho Tuyên Vương thật thìsao, vậy tổn thất cuối cùng cũng chỉ có mình nàng?
Vệ Bảo Linh lập tức nói: "Muội sai rồi, muội không nên nói Tuyên Vương như vậy. Nếu như hắn có thế giúp đỡ biểu ca, biểu ca càng phải nỗ lực để làm một người Hoàng đế tốt." Vệ Bảo Linh trở lại làm thiếu nữ đơn thuần mỉm cười nhẹ nhàng, lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, "Sau này lúc chúng ta có thể ở cùng nhau, muội nhất định sẽ cố gắng hầu hạ biểu ca thật tốt, chia sẻ cực khổ với biểu ca."
Trong lòng Cảnh Huệ Đế ấm áp. hắn không nỡ để nàng tiếp xúc những thứ dơ bẩn, sau này nếu nàng tiến cung, hắn chỉ có thể cố gắng che chở nàng, sao hắn có thể chia sẻ những chuyện buồn phiền với nàng được?
Cảnh Huệ đế cúi người hôn một cái trên trán Vệ Bảo Linh, lúc này mới rời khỏi biệt viện.
Sau khi ra khỏi Hoa Trạch Sơn, Cảnh Huệ đế tiện đường đi một chuyến tới Tuyên Vương phủ.
Cảnh Huệ đế là người rất siêng năng, mà xưa nay cũng không huênh hoang ra dáng đế vương, đi vào Tuyên Vương phủ, cũng thoải mái giống như nhà mình, không đợi để hạ nhân bẩm báo, một đường quen thuôc đi vào viện Ngọc Bàn của Lục Lưu.
Cảnh Huệ đế đi vào thư phòng của Lục Lưu, nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ mặc cẩm bào màu xanh sẫm, hiện tại đang chấp bút xử lý công vụ, lúc này khóe miệng mới cong lên, khoanh tay dựa vào cửa, cà lơ phất phơ huýt sáo, nói: "Biểu ca."
Nam tử ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, sau đó đi tới trước mặt Cảnh Huệ đế, cúi người hành lễ.
Cảnh Huệ đế bĩu môi, bất mãn nói: "Này, trẫm đã nói rồi bao nhiêu lần rồi, lúc không có người khôngcần phải làm lễ."
Mặt Lục Lưu không có cảm xúc, mở miệng nói: "Vua là vua, quan là quan, mặc kệ có người hay khôngcó người, đều phải tuân theo luật lệ."
Cảnh Huệ đế gãi gãi đầu, ủ rũ nói: "Được rồi." hắn nhìn dáng vẻ lạnh như băng của biểu ca mình, liền không nhịn được thở dài, một gương mặt tuấn tú sạch sẽ.
Hành lễ xong, hai người ngồi xuống bàn bạc.
Trước giờ Cảnh Huệ đế rất tín nhiệm với Lục Lưu, hôm nay vì sao đến đây, tất nhiên nói ra không giấu giếm gì cả. Kể xong, hắn mới nhỏ giọng nói: "Biểu ca, ngươi nói xem có phải trẫm đã làm sai? Bảo Linh là cô nương tốt, trẫm bên cạnh nàng từ nhỏ đến lúc trưởng thành, nhưng tâm tư nàng đơn thuần, nếu nàng sống trong cung, sợ là không thích hợp... Nhưng trẫm rất yêu nàng. Lần trước trẫm từng đề nghị với nàng, cho nàng tứ hôn, gả cho một vị hôn phu tốt, nhưng nàng khóc rất thương tâm nói không cần, tim trẫm thật đau đớn..." Lải nhải nói rồi hồi lâu, thấy người đối diện không nói tiếng nào, Cảnh Huệ đế ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân ngồi sau bàn gỗ, đang cầm bút viết viết, căn bản không có nghe lọt tai lời nói của hắn.
Cũng phải. Biểu ca này của hắn, không gần nữ sắc, không biết chuyện yêu, làm sao sẽ hiểu tâm tình của hắn?
Cảnh Huệ đế thở dài một tiếng, lúc này mới nghĩ tới điều gì, trừng mắt nhìn Lục Lưu, nói: "Biểu ca, ngươi có biết hôm nay còn ai đi tới Hoa Trạch Sơn nữa không?" Tuy là ngữ khí nghi vấn, nhưng trong lòng rất hy vọng đối phương quan tâm hỏi hắn, sau một lúc không thấy đối phương trả lời, kìm nén không được, cuối cùng mới chậm chạp nói úp úp mở mở.
Nhưng một lát sau, cũng không thấy đối phương lộ ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú, tâm Cảnh Huệ Đế khó chịu, nói luôn: "Được rồi được rồi, trẫm biết ngươi muốn biết, trẫm sẽ nói với ngươi." hắn cười hì hì, nói, "... Là Giang cô nương của Trấn Quốc Công phủ, chính là cô nương khi còn bé mà biểu ca rất yêu thích đấy, có bộ dáng mập mạp, dù thiếu mất răng cửa cũng rất đáng yêu."
Dứt lời, tay đang cầm bút của Lục Lưu mới hơi dừng lại.
Cảnh Huệ đế tiếp tục nói: "Bảo Linh hẹn nàng mùng sáu tháng sau đi tới thôn trang Hoàng Gia chơi đùa. Nghe Bảo Linh nói, nàng còn mập hơn so với khi còn bé, ha ha ha... Nhất định là bị ba người ca ca của nàng cưng chiều dữ quá."