“Tôi tên là Niên Nhược Nhược, năm nay mười ba tuổi, Niên trong ‘Bái kim
tảo, niên niên hảo’, Nhược trong ‘Cật nhược ngưu, tố nhược quy’…”. Đây
là lần đầu tiên Niên Nhược Nhược xuất hiện tại Quan gia, cô đã chuẩn bị
tốt bài tự giới thiệu một cách trôi chảy. Hồi nhỏ ở nông thôn, mỗi lần
cậu thấy cô, đều sẽ cười và trêu ghẹo tên của cô, khuôn mặt tươi cười
kia sẽ làm cô cảm thấy thật ấm áp.
Niên Nhược Nhược nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới có thể cùng người có
quyền có thế (hào môn) có quan hệ, có thể đi vào Quan gia, chủ yếu là
nhờ phúc của cậu.
Quan gia là địa phương vọng tộc, tài sản giàu có, hơn nữa có thế lực hắc đạo mà thịnh vượng phát đạt cũng luôn luôn chiếm được vị trí quan trọng cả 2 thế lực hắc bạch, một giây trước có thể chi một số tiền lớn để hỗ
trợ các cuộc bầu cử quốc hội (hoa tuyệt bút tiền tài duy trì nghị viên
tham chọn), thì giây tiếp theo lại vào thế giới ngầm gây nên cuộc chiến
lớn giữa các bang phái, vừa chính vừa tà làm cho người ta khó có thể nắm bắt.
Cậu Phạm Thuyền là thủ hạ của nhị lão gia Quan Thiên Dưỡng, bệnh lâu
thành tật, nửa năm trước nhận được kết quả khám sức khỏe của bệnh viện,
phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối, đại khái không sống được bao
lâu nữa.
Phạm Thuyền theo nhị lão gia hơn nửa đời người, không vợ không con cái, là bang chủ tốt, thủ hạ hiếm có của nhị
lão gia. Quan Thiên Dưỡng niệm tình hắn trung thành và tận tâm, hỏi hắn
còn có nguyện vọng gì chưa hoàn thành, hắn liền nhớ tới đứa cháu bên
ngoại của mình, chỉ còn nó sống lẻ loi hiu quạnh ở mảnh đất xa lạ này,
bà con thân thích trong gia đình thì ở vùng quê xa xôi, lập tức thỉnh
cầu nhị lão gia đem nàng nhận vào Quan gia.
Nhị lão gia hào khí, vỗ bộ ngực, nói: “A Thuyền ngươi yên tâm, có ta ở
đây, Quan gia còn có thể cho nó ăn cơm!” Tâm nguyện lớn nhất đã đạt
được, Phạm Thuyền chết cũng nhắm mắt.
Sau khi cậu qua đời, Niên Nhược Nhược rất nhanh được lão gia nhận vào
Quan gia, ngày bước vào Quan gia cũng vừa vặn là ngày họp mặt gia đình
một tháng một lần, nhờ đó nàng mới biết được cái gì gọi là đại gia đình.
Lão thái gia, các lão gia, phu nhân, thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu
thư, cô phu nhân, biểu thiếu gia…… Tính tổng cộng có đến mấy chục người, cả đại gia đình tụ tập trong phòng ăn, đầy đủ xiêm áo ngũ bàn, tiếng
người ồn ào như Tết.
Quan gia nhiều người, chi thứ càng nhiều, trong thời gian dài, Niên
Nhược Nhược vẫn bị cái mối quan hệ cùng cách xưng hô rối rắm này làm cho đầu óc choáng váng.
Điều này cũng chưa tính gì, so với điều này thì càng đáng sợ hơn là Quan gia thật sự là quá lớn, diện tích hàng chục hecta, làm Niên Nhược Nhược thực sự kinh ngạc.
Cổng vào khu nhà Quan gia được bảo vệ nghiêm ngặt, bốn phía cực kỳ yên
tĩnh, cây cối xanh tươi, chim hót hoa thơm, không có một chút ồn ào cùng tiếng la hét ầm ĩ của chốn thành thị, bên trong chia làm hai tòa trái
phải, đều là biệt thự độc lập cao năm tầng, tòa nhà bên trái là nơi ở
của gia đình đại lão gia, tòa nhà còn lại bên phải nơi ở của gia đình
nhị lão gia, lão thái gia cùng gia đình tam lão gia ở trong tòa nhà có
kiến trúc theo phong cách nhà Minh Trung Quốc, sâu nhất trong khu nhà.
Trong hoa viên có đình đài lầu các, có núi giả, có thác nước hơn nữa có
sân tennis, bể bơi cùng một sân golf nhỏ, kiểu kiến trúc kết hợp cả
phương Đông lẫn phương Tây này, mặc dù chẳng ra cái gì, nhưng có một sự
hòa hợp kỳ lạ.
Ngày đó đi vào Quan gia, đúng vào mùa xuân, trời lúc nào cũng có những
cơn mưa nhỏ, ở nông thôn trên vách tường của gia đình họ hàng treo hoàng lịch viết, cấm di chuyển, vào nhà mới, thoạt nhìn có vẻ sẽ rất không
thuận lợi.
Lái xe Lí đem nàng tới chi thứ hai, má Quế từ trong tòa nhà bên phải đi ra, đó là nơi ở của gia đình nhị lão gia.
“Cháu vừa đến Quan gia, nhất định mọi chuyện phải dè dặt cẩn thận, cháu
đã đến chi thứ hai, về sau chính là người của chi thứ hai, ngàn vạn lần
chớ gây nên phiền toái, làm lão gia và phu nhân mất mặt, biết không?”
Má Quế sớm nghe quản gia nơi đó nói về thân thể của nàng, lại thấy nàng
tuổi nhỏ như vậy, ngày thường cũng khéo léo thông minh, một gương mặt
trái xoan cùng đôi mắt trong veo, đang có nét khẩn trương và bất an,
trong lòng liền nảy sinh thương tiếc.
Người của Quan gia không phải là người dễ bắt nạt, mỗi người đều có thế
lực, mỗi người đều có tâm tư, rắc rối, vạn nhất tiểu nha đầu này cái gì
cũng không biết lại không cẩn thận chọc giận người trong Quan gia, sợ
rằng sẽ bị phạt đến tan xương nát thịt.
“Nhược Nhược đã biết.”
Từ ngày vào Quan gia, vào ban ngày, trừ bỏ gặp qua nhị phu nhân cao cao
tại thượng, còn có một chú bảo vệ có khuôn mặt hung hãn canh giữ ở ngoài khu nhà, ngoài ra chẳng có ai trong nhà để ý nhìn đến nàng, khó có cơ
hội gặp được một người hòa ái dễ gần như vậy, Niên Nhược Nhược gắt gao
túm góc áo má Quế, không nỡ buông tay.
“Việc cháu đến Quan gia, nhị lão gia đã nói qua với lão thái gia, lão
thái gia cũng đã đồng ý, về sau cháu được cùng nhóm thiếu gia và tiểu
thư đi thư viện đọc sách, tương lai có tiền đồ đừng quên ân đức của Quan gia, hiểu chưa?”
“Dạ!” Niên Nhược Nhược hiểu biết gật đầu.
“Ngoan lắm, chúng ta đi gặp lão thái gia.” Má Quế cười sờ sờ đầu nàng, đưa nàng đến tòa nhà lão thái gia đang ở.
Vừa vào phòng ăn của khu nhà, đưa mắt nhìn, Niên Nhược Nhược liền trợn tròn mắt.
Này cũng…… Rất xa xỉ nha! Niên Nhược Nhược thấy mình giống như đến thăm
cố cung nhà Minh, sàn, nội thất tất cả đều là gỗ lim thượng đẳng, phát
ra mùi hương cổ xưa, bốn phía vật trang trí đều là sứ men xanh, ngọc
bích, ngà voi, sừng thú, làm nổi bật lên vẻ phú quý xa hoa.
Người cũng rất nhiều, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, đều ngồi vây
quanh bàn ăn lớn cổ điển làm bằng gỗ lim, vô cùng náo nhiệt, trên bàn
bày đầy đồ ăn mang nhiều màu sắc, hương vị phong phú, lại không có người nào động đũa.
Rõ ràng bọn họ đang đợi gì đó, Niên Nhược Nhược theo má Quế đứng ở vị
trí cạnh tường, liếc mắt nhìn một đĩa tôm xốp giòn, vàng óng, mùi hương
nức mũi trên bàn. Một tiếng “ực”, đem nước miếng như lũ lụt nuốt vào
bụng.
Má Quế ở bên cạnh lén lút nói với nàng, cái người có thân hình cao lớn
đang ngồi ngay ngắn kia, mái tóc hoa râm, mặc áo màu trắng chính là lão
thái gia của Quan gia. Niên Nhược Nhược nhìn nhìn người có gương mặt
kiên cường cứng nhắc, ánh mắt sáng ngời hữu thần, toàn thân đều tự nhiên mà phát ra hơi thở uy nghiêm, liền tự nhiên gật gật đầu.
Ôi! Gia đình có tiền rất là nhiều chuyện, quy củ nhiều nhứ vậy, lão gia
gia uy nghiêm kia mà không kêu nói chữ “ăn cơm”, sẽ không có người dám
ăn, ngồi bên kia là nhị phu nhân, lúc trước gặp mình có đến mười phần uy phong, lúc này lại rất lo âu, [như đứng trên đống lửa, như ngồi trên
đống than], khẳng định là đói bụng lắm, lại không có gan ăn trước.
Niên Nhược Nhược nhìn xa xa thấy canh gà nóng hổi, không nhịn được lại thay bọn họ tiếc nuối.
Lúc này, Lô quản gia ngoài cửa tiến vào, đi đến bên người lão thái gia,
cung kính đưa tin: “Lão thái gia, các thiếu gia đã trở lại.”
Vừa dứt lời, lại có đoàn người tiến vào, đi ở phía trước là người đàn
ông tuổi trẻ anh tuấn, dáng vẻ bất phàm, trán người này và lão thái gia
cũng có vài phần giống nhau, phát ra tiềm lực lãnh đạo, cứng rắn nhưng
ổn định.
“Tất cả đã trở lại?” Lão thái gia không giận tự uy đặt câu hỏi.
“Dạ, gia gia.” Người được xưng là Đường thiếu gia ngắn gọn đáp lời, sau đó đứng lại, lộ ra ba người phía sau.
Lão thái gia quét mắt kia mấy người, cất cao giọng nói: “Nghe nói ba anh em chúng bay rất vinh quang, lần trước bến tàu bị cướp, đấu thầu lần
này bỏ lỡ, Gia Tượng lần trước giao cho chúng bay xí nghiệp mạnh nhất
Quan gia, hiện tại đâu? Lúc trước thì cha làm suy sụp, con lại tiếp tục
thất bại, ở bên ngoài đánh mất mặt mũi không nói làm gì, bây giờ đến
công ty còn làm nội bộ đấu đá lẫn nhau, chúng bay muốn tạo phản hả?”
Người có vẻ nhiều tuổi nhất trong ba người trung niên, vừa nghe gia gia
nói lời này, liền sợ tới mức chân mềm nhũn, phù phù một tiếng quỳ xuống : “Gia gia, việc này không liên quan gì đến con, lần này chuyện đấu giá
đều do người bên A Khẩu làm lộ thông tin, nên mới hỏng việc……”
A Khẩu kia vừa nghe lập tức không cam lòng, thét gào phẫn nộ nói: “Đại
ca nói thế là có ý gì? Định chối đẩy trách nhiệm sao? Anh là tổng giám
đốc’Gia Tượng’, phương án đầu tư Anh cũng có phần, hiện tại lại nói như
vậy, anh có lương tâm không hả?”
“Chuyện này liên quan gì tới tôi? Đấu giá là do cậu toàn quyền phụ
trách, hiện tại làm hỏng việc, sao tự nhiên lại đổ lỗi lên đầu tôi?”
A Khẩu cười lạnh: “Muốn nói như vậy, tôi thực hoài nghi ‘Gia Tượng’ có
nội gián! Gia gia, đấu giá tiền mỗ một đêm, có người nhìn thấy đại ca
cùng người của Cổ gia đi ăn cơm với nhau, hiện tại tập đoàn Cổ thị thắng thầu, cũng là trùng hợp? Hiện tại đại ca lại nói bản thân không liên
quan đến việc này là sao?”
“Quan Chi Khẩu! Ngươi, ngươi ngậm máu phun người!”
“Quan Chi Phương, đã dám làm thì phải dám nhận, đừng chối!”
Một đôi huynh đệ thân tình ngươi một câu ta một câu, chỉ có người thoạt nhìn vóc dáng cao lớn, nhã nhặn lặng im, giống như bàng quan, không nói lời nào.
“Ca ca không giống ca ca, đệ đệ không giống đệ đệ, hai cái đứa hỗn láo
này, câm miệng hết cho ta!” Lão thái gia đập bàn cái “rầm”, lực đạo đủ
để lay động toàn bộ căn phòng, thịnh nộ hiếm thấy như vậy, thành công
ngăn lại tiết mục huynh đệ tranh đấu.
Trong phòng không ai dám hít thở mạnh, tim gan đều run sợ quan sát tình
thế phát triển, lại không ai dám đi khuyên, nhị lão gia phỏng chừng sớm
nghe nói đây là Hồng Môn Yến, không hiểu đã trốn khỏi nơi đầu sóng ngọn
gió này từ khi nào, chỉ có nhị phu nhân nữ tắc, ngồi cũng không xong
đứng cũng không được, hiện tại đi ra khuyên giải chỉ sợ chọc lão thái
gia càng tức giận, đành phải mang con trai cả và nàng dâu sợ hãi rụt rè
đứng ở một bên.
Chỉ có Niên Nhược Nhược còn đang nhìn không chớp mắt đồ ăn trên bàn dần
dần nguội lạnh, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Cho đến khi má Quế xoay
người nói bên tai nàng, đây là ba người con của Nhị lão gia, ai là Chi
Phương, ai là Chi Nghiên, ai là Chi Khẩu, cô mới dời tầm mắt đi, sau một lúc nhìn lâu, liền cảm thấy cảnh này so với chương trình tài liệu chiếu lúc tám giờ trên TV còn thú vị hơn, thầm nghĩ nếu cho mấy thiếu gia này mặc trang phục của thường dân, vậy xem càng có hưng phấn.
Cả đời lăn lộn thương trường, trải qua bao phong ba ở giới hắc đạo, Quan Trạch Hào bị vài đứa cháu nội không nên thân làm cho hết sức tức giận,
ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú cái người thủy chung không mở miệng nói
chuyện, sắc mặt càng thêm nghiêm khắc: “Quan gia chúng ta, dựa vào địa
vị hiện nay người ngoài không có năng lực động đến, ngược lại thân là
huynh đệ lại đấu đá lẫn nhau.
Hai người các ngươi, một người thì sợ trách nhiệm, không dám tham gia;
Một người thì thiếu kiên nhẫn, được việc thì ít mà làm hỏng việc thì
nhiều! Ta thường ngày vẫn nói anh em phải đoàn kết, hai người các người
đều xem là gió thoảng bên tai? Hiện tại làm mọi chuyện rối tung lên như
vậy, các ngươi rốt cuộc còn có khả năng nào thì thể hiện ra hết luôn đi? Chi Nghiên, sao không nói gì?”
Hơn mười ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về người vừa được lão thái gia nói đến, bao gồm cả Niên Nhược Nhược.
Hử? Nàng giật mình phát hiện, theo như lời má Quế nói, vị kia là Nghiên
thiếu gia, khóe môi hơi nhếch lên, thậm chí còn hơi hơi lộ ra một chút ý cười.
Làm thành như vậy còn cười được a! Tâm lý kiến thiết thực không sai, ít
nhất so với người đang run rẩy và đại ca kìa thì mạnh hơn nhiều! Niên
Nhược Nhược không ngừng bội phục.
Dưới ánh nhìn của mọi người, hắn cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm cũng
không lớn, nhưng ăn nói rõ ràng trình bày suy nghĩ của mình, bất quá
cũng chỉ là năm chữ ngắn ngủn: “Xin gia gia xử lý.”
Thật sự là ngắn gọn, xúc tích nha.
“Tốt, thật tốt!” Lão thái gia mặt cười như có như không, “Một tiếng cũng không giải thích, cứ như vậy mà chịu phạt, A Nghiên, ngươi thật đúng là làm cho gia gia mở mang tầmn người c mắt, yếu đuối như vậy, có phải là
con cháu của Quan gia không đây?”
Lời nói này có nặng quá không, Niên Nhược Nhược bất giác mấp máy môi,
làm gì có gia gia nào như vậy,châm chọc cháu nội đã trưởng thành của
mình trước mặt mọi người, thật sự là không nể mặt nha?
Trên thực tế, đến thật lâu về sau, Niên Nhược Nhược mới hiểu được tại sao Quan lão thái gia lại nói Quan Chi Nghiên yếu đuối.
Người đàn ông Quan gia có hai loại, một loại là khí phách đoạt lấy tư
thái, tức là lấy công làm thủ, ví dụ như Quan Chi Đường;Loại còn lại là
loại ẩn nhẫn thức phòng ngự tư thái, tức là lấy lùi để tiến, ví dụ như
Quan Chi Nghiên, vô luận là lùi hay tiến, bọn họ tuyệt đối không thể coi thường tính công kích của loại này.
Trong lòng lão thái gia đau nhất là cháu đích tôn Quan Dạ Kì, hài lòng
nhất cũng là Quan Chi Đường. Quan Trạch Hào là loại người cả đời oanh
oanh liệt liệt, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, cho tới bây giờ không nói với ai một lời hay, cũng không quá nặng lời với ai, Quan Chi Đường cũng vài phần tương tự.
Trái lại Quan Chi Nghiên, ẩn nhẫn của hắn, nhượng bộ và không giải thích chút nào ở trong mắt lão thái gia cùng mọi người lại biến thành yếu
đuối.
Ngày đó chuyện tình cũng không phức tạp, Quan gia ở trong nước sản
nghiệp khổng lồ, chủ yếu giao thiệp với các doanh nghiệp lớn, đầu tư tài chính, ăn uống khách sạn, lĩnh vực chuyên chở, các phòng đều có các
phòng quản lý. Chi thứ hai nhị lão gia làm việc không được như dự kiến,
lại nhiều lần bị lão thái gia mắng là cẩu huyết lâm đầu, mất quyền mất
lực, chỉ làm cái danh hão chủ tịch.
Cha vô dụng, chỉ có thể cho con sớm đảm đương kinh doanh sản nghiệp nhà
mình, sản nghiệp lớn nhất trên danh nghĩa là làm bất động sản “tập đoàn
Gia Tượng”, cùng lão đại của “Cổ thị tập đoàn” là oan gia. Hai nhà tranh nhau kinh doanh được ngay la mật cổ, cũng may “Gia Tượng” dựa vào sức
mạnh kinh doanh nhiều năm qua nên đều lấn áp “Cổ thị”.
“Cổ thị” lúc nào cũng chỉ biết thất bại thì nay đột nhiên danh tiếng lại nổi lên, hai dự án khai thác hai vùng đất mới của chính phủ đều trúng
thầu, đem toàn bộ bỏ vào túi. “Gia Tượng” thất bại hoàn toàn.
Tin tức này vừa đưa lên, các nhân vật cấp cao của “Gia Tượng” đều hoảng
hốt, tập trung điều tra nguyên nhân, mới phát hiện thì ra phương án giá
đấu thầu của công ty bị tiết lộ ra ngoài mà không ai hay biết.
Người khác không nói, Quan Chi Phương và Quan Chi Khẩu cãi nhau ầm ỹ, ở trong công ty tạo nên xung đột nội bộ.
Việc này vốn không quan hệ nhiều lắm tới nhị thiếu gia Quan Chi Nghiên,
hắn chỉ phụ trách một khối tài sản, nhưng hiện tại Quan Chi Phương trốn
tránh trách nhiệm; Quan Chi Khẩu đổ mọi chuyện lên đầu anh trai mình, có thể chịu mọi trách nhiệm, ngoài Quan Chi Nghiên ra hình như không còn
ai khác.
Khi đó Niên Nhược Nhược không hiểu rõ đầu đuôi sự việc, lại nghe được má Quế cùng người bên cạnh nhỏ giọng thảo luận, nói nhị thiếu gia tính
cách rất nhẹ nhàng, một chút cũng không giống các thiếu gia khác tỏ ra
cường thế! Đến lúc này còn bị anh em ruột của mình lấn át, khó trách
không được lão thái gia thích. Lòng từ bi giống như lũ sông Hoàng Hà,
thao thao bất tuyệt.
Nàng đánh giá người đàn ông kia, gương mặt nam tính thoạt nhìn không có
một nét sợ hãi, chỉ lặng im, mà ánh mắt mang chút đạm mạc, sống mũi cao
thẳng, đôi môi mỏng, đôi mắt đẹp.
Những kẻ gia đình có tiền đều muốn kết hôn với danh môn khuê tú, là mỹ
nữ xinh đep, đem những gen tốt đẹp đó di truyền cho đời sau. Cho nên các thế hệ của Quan gia ngày nay, nữ thì xinh đẹp hào phóng, nam thì dáng
vẻ đường hoàng. So với các anh em trong nhà thì dung mạo Quan Chi Nghiên không được coi là xuất sắc nhất, hơn nữa là người lúc nào cũng im lặng, cho nên thường bị mọi người xem nhẹ, là người trong nhà có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Niên Nhược Nhược nhíu đôi mi thanh tú lại, nhìn người này làm cho nàng
liên tưởng đến chính mình, nàng có thể đến thế giới này, đúng là ngoài ý muốn.
Đầu tiên phải đổ lỗi cho một đôi nam nữ tuổi còn trẻ, lại tìm hoan mua
vui. Bởi vì tuổi còn trẻ, người phụ nữa kia lại không hiểu biết gì nên
đã bỏ lỡ mất thời gian tốt nhất để phá thai làm cho thai nhi quá lớn
không thể bỏ, đành phải sinh ra. Sau khi sinh Niên Nhược Nhược được hai, ba năm, đôi nam nữ kia còn ở chung cùng nhau được một thời gian, nhưng
khi nàng dần dần lớn lên, họ thường xuyên tranh cãi, cuối cùng đành phải chia tay, tự mình đi tìm hạnh phúc khác.
Từ nhỏ Nhược Nhược đã có một tuổi thơ không có hạnh phúc, duy nhất
chuyện làm cho nàng cao hứng, là cậu Phạm Thuyền thường xuyên đến thăm
nàng, hiện tại cậu đã chết, nàng không còn thân nhân.
Một người sống ở trên thế giới này nhưng lại không có một người thân
nào, cảm giác thật sự rất tệ; Nhưng nếu sống chung với người thân nhưng
họ lại coi thường, khi dễ mình, loại cảm giác này có lẽ còn khổ sở hơn.
Nghĩ đến điều này, Niên Nhược Nhược không khỏi thương cảm thay cho cái người khổ sở kia.
Nhưng nàng không biết, Quan Chi Nghiên đối với thái độ của người lớn cũng đã quen rồi.
Con cháu Quan gia làm như bộ dạng hung ác thì đáng tự hào lắm ấy, tình
cảnh này từ nhỏ hắn đã quá quen thuộc, mặt không chút biểu cảm ngước
lên, khóe mắt quan sát chung quanh có thể dễ dàng nhìn thấy nhiều khuôn
mặt với các biểu cảm khác nhau, có vui sướng khi người khác gặp họa, có
kẻ mặt làm như không thấy, nhiều nhất là khuôn mặt bàng quang…… Bất quá
chỉ liếc mắt một cái đã có thể thấy rõ được thái độ của mọi người trong
Quan gia.
Anh nhếch môi mang theo ý trào phúng không thể phát hiện, đột nhiên ánh mắt anh lại dừng lại trên một khuôn mặt nhỏ nhắn xa lạ.
Đó là cô bé nhỏ tuổi, xem ra mới mười hai mười ba tuổi, tóc thắt bím hai bên, khuôn mặt trái xoan nho nhỏ tràn đầy tính trẻ con, một đôi mắt nâu đặc biệt trong suốt, bên trong chứa đầy sự “bất bình”.
Bất bình, không sai, chính là bất bình. Tiểu nha đầu kia thay hắn bênh
vực kẻ yếu? Quan Chi Nghiên bị kiềm hãm, vẻ mặt sâu thẳm, hắn liền nhanh chóng dập tắt cảm xúc không rõ vừa thể hiện trong đôi mắt mình, không
nhìn đến nàng thêm một lần nào nữa.
“Trước kia ta còn hay mắng Cổ gia nhiều kẻ ăn hại, không ai có thể giữ
thể diện cho gia đình, ai biết bây giở chỉ cần Cổ Hách Tuyền trẻ tuổi
thôi, liền đánh cho ba anh em chúng bay bại không còn mảnh giáp, chỉ sợ
bây giờ người của Cổ gia đang mắng con cháu Quan gia chúng ta là bùn
nhão hồ không hơn tường, thật là nực cười!”
Hiển nhiên là lão thái gia quá thất vọng đối với chi thức hai, sau khi
răn dạy hết lời, ngay cả cơm cũng không ăn, vung tay áo bỏ đi, tất cả
những người cũng đứng lên, lập tức giải tán.
Ngày đó, đại khái cũng không phải là một ngày tốt, Niên Nhược Nhược đợi
trái đợi phải, chưa đợi được đến cơ hội đi đến trước mặt lão thái gia để giới thiệu mình rõ ràng thì đã bị ba thiếu gia không ra gì của chi thứ
hai phá hỏng hết, lại còn được xem kịch miễn phí.
Tại thời điểm đó, Niên Nhược Nhược đối với vị thiếu gia Quan Chi Nghiên
này không có thành kiến gì, thậm chí tận đáy lòng còn có một chút đồng
tình. Không ngờ theo thời gian, có một số việc quanh co, có thể tra ra
rõ ràng, nàng bỗng nhiên phát hiện là mình đã quá thừa lòng hảo tâm, vị
Nghiên thiếu gia kia căn bản là không phải là “Thiếu gia yếu đuối” như
trong miệng mọi người. Nhưng hình như đã quá muộn….
Đấu thầu hoàn toàn thất bại, nhưng lại là thua trong tay của một người
trước đây toàn thua, bởi vậy, thế lực chi thứ hai bị đả kích nghiêm
trọng. Quan Chi Đường thuận lợi trở thành chương nhập chủ “Gia Tượng tập đoàn” Hiệp trợ quản lý; đám người Quan Chi Phương chức vị các hàng hai
cấp, tổn thất trầm trọng.
Khi việc này đến tai Quan Thiên Dưỡng, ông hết sức tức giận, ở nhà mắng
chửi người của đại phòng. Ông hoài nghi người của đại phòng giở trò quỷ, để rồi ngồi không làm ngư ông hưởng lợi, nhưng bất đắc dĩ hắn không dám đụng đến đứa cháu máu lạnh Quan Chi Đường, nên cũng chỉ có thể ở trong
nhà mà càu nhàu trước mặt vợ và con cái cho xong việc.
Đến tháng ba năm sau, hai tháng đầu xuân, hoa lan nở đầy vườn, thời gian tốt đẹp cứ trôi qua như vậy, Quan gia lại đã xảy ra những sự kiện không tưởng, đem mâu thuẫn giữa đại phòng và chi thứ hai càng trở nên sâu
sắc.
Hôn sự của em trai ruột Quan Chi Đường, là Quan Chi Hà. Quan Chi Hà chỉ
nhỏ tuổi hơn Quan Chi Nghiên vài ngày, bởi vì tuổi san sát nhau, từ nhỏ
hai người đã bị người lớn so sánh với nhau. Nếu Quan Chi Nghiên là người an phận, tĩnh lặng, thì Quan Chi Hà làm người hải phái, xử sự tiến thối có theo. So với Quan Chi Nghiên lão thái gia đối với Quan Chi Hà càng
hài lòng.
Lần này hôn sự cùng Quan gia là tiểu thư Phó gia, tên là Phó Vũ Tiêm,
trong nhà cũng là kinh thương, danh tiếng và tài sản đều lớn, thường xuyên lui tới Quan gia. Mối quan hệ hai nhà rất tốt, nên việc hôn nhân được xem là môn đăng hộ đối, hai bên cùng có lợi, thật sự là vô
cùng hoan hỉ.
Việc duy nhất làm cho hôn sự này có chút vấn đề, chính là Phó tiểu thư
từng là em lớp dưới của Quan Chi Nghiên, nghe nói trước đây cũng là bạn
gái của hắn. Hiện tại Phó tiểu thư không gả cho anh mà gả cho em, cũng
có kẻ chỉ luôn sợ thiên hạ không loạn, như hổ rình mồi vô cùng kích
động, hận mỗi ngày không thể phục kích ở cửa mà chụp ảnh, viết bài.
Nhị lão gia đã sớm xem vị Phó tiểu thư này là con dâu tương lai. Nếu hôn sự này thành công thì địa vị của ông ở Quan gia này nhất định sẽ có cải thiện.
Mà lúc này người mà người ta muốn kết hôn lại không phải là con mình.
Nhị lão gia thiếu chút nữa mà tức hộc máu, càng coi việc này là nhục nhã nhất từ trước tới nay!
Cùng lúc này bên kia đại phòng lại vô cùng vui sướng, chi thứ hai thật sự là đã nghèo lại còn mắc cái eo, đúng là không ra gì.
Vì tiếc nuối hôn sự tốt đẹp này mà nhị lão gia đã phái người trực tiếp
gọi Quan Chi Nghiên vào phòng, vừa bước vào cửa đã nghe tiếng cha anh
mắng chửi, từng câu từng chữ đều nói là mình mất mặt như thế nào, người
ngoài nhìn vào thì sẽ chê cười như thế nào, ông chẳng có tâm trạng để mà nghĩ đến tâm tình của con mình lúc này?
Niên Nhược Nhược đang muốn xuống lầu, liền bị âm thanh la mắng như sử tử hống của Nhị lão gia là cho hoảng sợ tới mức phải lùi bước. Cô nhìn
xung quanh rồi nhẹ nhàng áp tai lên tường.
Trong phòng, người hầu có thể tránh liền tránh ngay lập tức, kiên quyết
không xuất hiện trong cái phòng đang nóng hừng hực như lửa đốt kia, Nhị
phu nhân càng kỳ quái hơn, ngay cả nửa câu khuyên giải cũng không nói,
điềm nhiên ngồi trên sofa như đang xem kịch vui.
Niên Nhược Nhược nhìn chăm chú người đang bị lão thái gia mắng cùng với
người im lặng ngày đó không khác nhau là bao, chỉ có môi mỏng đang nhếch lên tiết lộ một chút ý đồ không dễ gì phát hiện.
Người yêu kết hôn, chú rể lại không phải là mình, sự việc này dù xảy ra
với ai, đều đau khổ, hiện thời không có ai an ủi thì thôi, lại còn bị
mắng, thật sự là đáng thương nha.
Trong lòng nàng lặng lẽ than tiếc, đồng cảm, đang ngẩng đầu lên thì vô
tình đụng phải ánh mắt của Quan Chi Nghiên. Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời ngẩn ngơ.
Hắn trầm mặc nhìn cô, ánh mắt cũng không có ý dời đi, phảng phất như
muốn xuyên thấu từng biểu cảm, suy nghĩ đang hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Tương tự như vậy, Niên Nhược Nhược cũng trừng mắt, chăm chú nhìn cặp mắt thâm thúy kia, có thể nhìn sâu đến đáy, trước sau như một mang theo sự
tĩnh lặng xa cách, vẫn như mọi khi, vẫn lạnh đạm và xa lánh như vậy,
phảng phất như đang che giấu cảm xúc của bản thân, cảm xúc này như muốn
bộc phát ra lại bị bản thân cố chấp đè nén, không dễ gì thể hiện ra
trước mặt người kia.
Vị Nghiên thiếu gia này, với người mà những người hầu hay nói tới dường như có điểm không giống nhau……
Dường như có chút thất thần, Niên Nhược Nhược ngơ ngác nhìn vào mắt hắn, vẻ mặt có chút say mê.
Khi Nhị lão gia mắng đã mệt mỏi, được Nhị phu nhân dìu đi, Niên Nhược
Nhược thấy Quan Chi Nghiên đi tới phía mình mới giật mình, lại ngây ra
một chút rồi mới chậm rì rì từ góc tường đi ra.
“Cô không đi học sao?” Quan Chi Nghiên nhìn quyển sách cô cầm trong tay.
Cùng ở dưới một mái nhà đã một thời gian, tuy rằng không quá thân thiết, nhưng lại không phải là người xa lạ, bình thường cũng không nói chuyện
nhiều lắm, cũng từng nói một hai câu như vậy, Niên Nhược Nhược nghe thấy hắn hỏi, liên tục gật đầu: “Tôi đi bây giờ đây.”
“Ờ.” Hắn cũng không nói nhiều, xoay người bước đi.
“Có……” Cô nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng, âm thanh ngọt ngào nhưng chần chờ không dứt khoát đột nhiên vang lên ở phía sau
hắn.
Cước bộ dừng lại, hắn quay đầu đi lặng im nhìn cô.
“Có…Có phải rất khổ sở không?” Âm thanh rất nhỏ, tinh tế, không có sự dò xét,
không có trào phúng, cũng không phải ý tốt, bay nhè nhẹ, tựa như một
giọt sương sớm trong lúc vô tình nhỏ xuống giữa mặt hồ, làm gợn lên
những cơn sóng nhỏ, chậm rãi lan rộng cả mặt hồ.
Dường như đồng thời hơi thở mang theo hương thơm đặc biệt của thiếu nữ
nhẹ nhàng mà Quan Chi Nghiên thở trung khiến cho suy nghĩ trong lòng hắn dao động mạnh mẽ, hắn khẽ nhướng mày, nhếch môi cười, nụ cười mang bảy
phần giảo hoạt ba phần vô tình.
Hắn mang bộ mặt bình tĩnh, kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô
“Quan…… Quan gia.” Cô lầm bầm trả lời, không hiểu được ý tứ trong câu hỏi của hắn.
“Đáp án sai rồi.” Hắn đột nhiên cúi sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn, ngây thơ của cô, đôi mắt đen, sâu không lường được nhìn thẳng vào đôi mắt trong
suốt như nước của cô, đồng thời giọng nói lạnh thấu xương, châm chọc
nói: “Nơi này là một cái hồ cá sấu.”
Cô bị giọng nói lạnh lùng của hắn làm cho phát hoảng, theo bản năng lui về phía sau một bước, “Cái…….cái gì?”
“Ở trong này, chúng ta không chỉ ăn đồng loại, còn có cả cá lớn nuốt cá bé, cái này gọi là bản năng sinh tồn.”
Cô lùi một bước; Hắn lại tiến gần một bước, bức cô thật chặt, đôi mắt
lợi hại cũng chăm chú nhìn cô, gằn từng chữ: “Nếu sợ bị ăn, khuyên cô
một câu, về sau không nên xem việc không nên xem; Không nên nghe chuyện
không nên nghe nghe, bớt lo chuyện của người khác đi.”
Mặt Niên Nhược Nhược ngây ra, hai mắt chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt
anh tuấn của người người đàn ông đang đứng gần mình, bỗng nhiên ý thức
được, người đàn ông này thoạt nhìn căn bản không giống loại người yếu
đuối vô hại!
Cô đã xem qua chương trình nói về con báo sống ở thảo nguyên trên tivi.
Con báo trầm tĩnh, không chút sứt mẻ, dường như trên người không hề có
sát khí, kỳ thực đang chuẩn bị phục kích con mồi.
Hắn với con báo kia thật là, thật là giống nhau nha! Một cơn lạnh chạy
dọc sống lưng, Niên Nhược Nhược hoảng hốt đẩy hắn ra, hoảng hốt đi lại,
“rầm rầm rầm”, nhanh như chớp đã chạy đi mất, đầu cũng không dám ngoái
lại.
Người đàn ông phía sau nhìn theo bóng lưng nhỏ bé vừa chạy ra khỏi cửa,
một tia ý cười bí hiểm nhàn nhạt nở trêm môi, nhưng nét cười ở trong mắt lại chậm rãi biến mất……
Quan gia lão thái gia Quan Trạch Hào ở địa phương xem như một nhân vật
hiếm gặp, vợ mất khi còn trẻ tuổi, nhiều năm qua vẫn thủy chung, chưa
từng tái hôn. Ngoài ba đứa con trai, còn có hai con gái, trưởng nữ Quan
Thiên Hồng gả cho một người ngoại quốc, nhiều năm ở nước ngoài; Thứ nữ
Quan Thiên Lệ, bốn mươi tuổi mới xuất hiện lần đầu ở giới doanh nhân.
Hôn nhân của bà luôn luôn là đề tài cực kỳ hấp dẫn ở xã hội thượng lưu,
trước sau tổng cộng đã gã cho bốn người, đáng tiếc lần nào cũng ly hôn.
Vô cớ có một người không có quan hệ với Quan gia, một nha đầu chưa
trưởng thành sống ở nông thôn được gởi nuôi ở chi thứ hai, trở thành
tiêu điểm không lớn không nhỏ. Mỗi ánh mắt nhìn Niên Nhược Nhược đều
mang vài phần tò mò.
Cùng sống chung một thời gian, liền phát hiện cô bé kia trời sinh tính
tình chất phác, chân chất, cùng với Quan gia mặt ngoài phú quý, hòa
thuận, che giấu những dòng nước xiết ở bên trong, hoàn toàn là một người ngoài, cho nên không có ai cảm thấy có hứng thú với cô.
So với mọi người thì Quan Thiên Lệ thật sự không thích Niên Nhược Nhược, bà cảm thấy nha đầu kia vừa ngốc vừa quê lại nghèo, mỗi lần nhìn thấy
đều muốn dạy bảo một chút, thậm chí từng có lần hoài nghi cô là con gái
riêng của Nhị ca Quan Thiên Dưỡng.
Nghi ngờ của bà cũng không phải không có căn cứ, ba đứa con của Quan
Thiên Dưỡng không phải bị xưng là “Ngu xuẩn”, “Yếu đuối” và “Vô năng”
sao? Thêm một đứa “Ngu ngốc”, nếu là không phải người một nhà thì không vào sống cùng! Lời vừa nói ra, liền thấy buồn cười.
Từ ngày ở Quan gia, thời gian đối Niên Nhược Nhược thật sự trôi quá quá
chậm. Lúc ở dưới quê, nàng thường làm nhiều việc, ít nói. Nhưng đến Quan gia, người cậu qua đời ở Quan gia chính là đầy tớ, mà cô lại là cháu
gái của đầy tớ, không phải người thân hay bạn bè quả thật có sự khác
biệt.
Là người hầu, lại cùng các thiếu gia, tiểu thư bằng tuổi cùng học trường quý tộc mà không cần làm việc. Không phải người hầu, nhưng lại không có một chút địa vị, loại tình cảnh này thật sự là gian nan.
Các thiếu gia, tiểu thư Quan gia đều sớm trưởng thành, khi nhậm chức
trong xí nghiệp của gia tộc, xấp xỉ tuổi cô, ngoài em gái của Quan Chi
Nghiên là Quan Chi Quất, tam trong phòng tiểu thái tử Quan Dạ Kì, cũng
chỉ có ba bốn người bà con.
Quan Chi Quất cùng cô cô Quan Thiên Lệ rất giống nhau, đều không vừa mắt Niên Nhược Nhược, không chỉ bởi vì nàng là một nha đầu nông thôn không
liên quan đến Quan gia. Còn bởi vì ngày đầu tiên nàng đến “Văn đức học
viện”, các đàn anh đều chú ý đến nha đầu có dáng vẻ quê mùa này, sau đó
không lâu lại chạy tới hỏi cô về lý lịch của con bé ấy.
Chuyện này làm cho Quan Chi Quất giận đến nghiến răng nghiến lợi, xác
định Nhược Nhược là đứa có mưu đồ, năm nay vô luận là ở nhà hay ở
trường, Quan Chi Quất luôn tìm các soi mói, làm khó Nhược Nhược.
Cũng may lúc nhỏ Niên Nhược Nhược khi sống cùng người thân ở nông thôn
đã quen giả câm vờ điếc, vùi đầu ăn cơm. Nên khi tiểu thư kia hoạnh họe
vô lý, cô cũng chỉ mắt điếc tai ngơ tùy người ta mắng, mắng xong thì cô
đi, tiếp tục an phận qua từng ngày. Quan Chi Quất tức giận không chỗ
phát hỏa, chỉ có thể đụng tới một lần mắng một lần!
“Niên Nhược Nhược là đại ngu ngốc!”
“Niên Nhược Nhược là thiên hạ đệ nhất đại ngu ngốc!”
“Niên Nhược Nhược là vũ trụ vô địch siêu cấp đại ngu ngốc!”
Theo thời gian Quan Chi Quất tìm từ chửi mắng cũng dần dần thăng cấp……
“Hả? Nó lại làm sao vậy?”
Thư phòng ở lầu 4, ánh sáng thật ấm áp, màu vàng của ánh mặt trời chiếu
vào, ngoài cửa sổ, có đám mây bồng bềnh trên không trung, đầu thu thật
sự là mùa thoải mái, hợp với lòng người.
Quan Chi Nghiên thoải mái tựa vào sofa xem tạp chí kinh tế, nghe thấy em gái tức giận la mắng, không ngẩng đầu, chỉ thuận miệng hỏi, tầm mắt vẫn nhìn trang tạp chí.
Lần trước vì cuộc thi thành tích, Niên Nhược Nhược đứng thứ hai từ dưới
lên; Trước đó vì lao xuống hồ nước cứu chú chó nhỏ lên trong trời mưa to nên bị ướt sũng; Trước đó nữa là vì ở cổng trường bị kẻ lừa đảo lừa lấy đi toàn bộ tiền tiêu vặt nhưng lại không biết rằng mình bị lừa……
Nghe qua đều rất giống là việc con bé ngốc kia làm, bây giờ con bé ngốc đó lại làm gì? Hắn chăm chú lắng nghe.
“Cô ngốc chết đi được! Anh Vũ Phong thổ lộ với cô, nói một chuỗi thiệt
dài làm cho mọi người đều cảm động, nha đầu chết tiệt kia nghe xong cả
buổi, cuối cùng ngơ ngác hỏi anh Vũ Phong:” xin hỏi anh là ai?” thật là
buồn cười!” Quan Chi Quất oán hận lấy tay đánh vào tạp chí thời trang
đang cầm trên tay, tưởng tượng đó là Niên Nhược Nhược đáng ghét, đang bị mình đánh đập.
“Mặt anh Vũ Phong lúc ấy đỏ bừng, thật sự là xấu hổ mà! Nhị ca, anh
không biết anh Vũ Phong vĩ đại như nào đâu, em càng nghĩ càng không
thông, anh ấy làm sao có thể thích con nhỏ Niên Nhược Nhược như vậy a!”
Quan Chi Nghiên không tiếp lời, khóe môi nhếch lên, tay lật một trang tạp chí.
“Còn nữa, cuộc thi lần này nó lại rất kém, là người đứng thứ hai từ dưới lên, nó với A Kì thường xuyên đội sổ đúng là một đôi trời sinh. Hai
người xếp hạng gần nhau càng ngày càng thân thiết nha, ngày hôm qua A Kì còn lái xe máy chở nó về!” Quan Chi Quất liếc mắt thấy có người lắng
nghe cô nói, lông mày liền dựng thẳng, càng nói càng hăng, “Nha đầu quê
mùa kia thật sự là một con hồ ly tinh, chuyên môn câu dẫn đàn ông, ở trường một câu cũng không nói, lại còn ở trong nhà mình……”