Cưng Chiều Vô Hạn - An Thiên Nhất Thế

Chương 100: Kết thúc (2)



Từ hôm đó, sự chú ý của Lục gia đều đổ dồn vào ba cục cưng. Nhan Hạ cũng rất thích thú nhìn các con lớn lên từng ngày.

Sau khi bàn bạc, Lục gia quyết định sẽ mời một số minh tinh và những gia tộc thân thiết với họ đến buổi tiệc đầy tháng của các bé cưng.

Đồng thời, Lục Húc còn không quên phát tiền lì xì cho toàn bộ nhân viên nhân dịp này nữa.

Vào ngày đầy tháng của cục cưng, mọi người trong một phòng ban của tập đoàn nhà họ Lục tụ tập bàn tán:

“Chủ tịch hào phóng ghê! Đầy tháng của cháu mà lại phát lì xì cho toàn bộ nhân viên, tính sơ sơ thì cũng khoảng mấy chục triệu rồi nhỉ?”

“Tôi nghe bảo chủ tịch rất vui khi con dâu vừa sinh hai trai một gái đấy!”

“Sinh ba thì bảo sao chủ tịch không vui cho được.”

“Tháng này ngày nào chủ tịch cũng tan làm sớm để về trông cháu đấy nhá!”

“…”

Một người bỗng nhiên hét lên, khiến ai nấy đều giật mình, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”

“Mọi người quên hôm nay là đầy tháng của ba cục cưng nhà Lục Phỉ rồi à? Mà chủ tịch cũng họ Lục…”

“Đúng rồi, sinh ba không dễ thấy đâu.”

“Lục Phỉ là con trai của chủ tịch á?”

“Chắc vậy á!”

“Nam thần aka ảnh đế aka đại thiếu gia giàu nứt vách?”

“…”

Lời đồn đoán lan từ phòng ban này sang phòng ban khác, cuối cùng tất cả mọi người trong công ty đều hay tin.

Đồng thời, họ cũng đăng tin này lên mạng.

Giới truyền thông đánh hơi được bài này liền vội vàng đi điều tra, ai dè lại phát hiện ra Lục Phỉ đúng là con trai của chủ tịch tập đoàn Lục thị nổi tiếng thật.

Lục Phỉ đã lăn lộn trong giới ngót nghét mười năm mà họ vẫn không hay tin này luôn. Vậy là do họ quá kém cỏi hay do Lục Phỉ quá giỏi nhỉ?

Cánh nhà báo đồng lòng nghĩ: Dĩ nhiên là do Lục Phỉ quá giỏi rồi!

Sau cơn khiếp sợ, cánh nhà báo vội vàng đưa tin này, khiến mạng internet lại dậy sóng.

***

Trong nhà họ Lục, Nhan Hạ đang bận mặc lễ phục do chính Trần Dung chuẩn bị. Sau khi thay đồ xong xuôi, Lục Hạo liền vỗ tay khen: “Mẹ đẹp quá!”

Trần Dung cũng khen cô ngay: “Con dâu mẹ đẹp quá!”

Con gái nhà người ta đẹp như vậy, may là thằng con mình nhanh tay, chứ chậm tay là mất vợ rồi.

Nói thật, trông cô chẳng giống mẹ của bốn đứa nhóc tỳ chút nào cả.

Hạo Hạo đắc ý nói: “Mẹ của con đẹp nhất trên đời!”

Trong mắt bé, mẹ là người đẹp nhất trên đời này.

Bà ghẹo bé: “Hồi nãy ai đã nói em gái đẹp nhất ấy nhỉ?”

Bé trả lời một cách nghiêm chỉnh: “Em gái là em gái đẹp nhất, còn mẹ là người mẹ đẹp nhất ạ.”

Nghe bé nói vậy, bà liền phì cười. 

Từ lúc gia đình Lục Phỉ trở về, nhà cửa đã náo nhiệt hơn trước, đúng là đông con đông cháu mới là phúc mà.

Bà nhìn sang ba đứa cháu đang ngáy khò khò, vui vẻ nghĩ thầm: Thế nào khi ba đứa nhóc này lớn lên thì trong nhà cũng sẽ náo nhiệt lắm cho mà xem.

Quách Kỳ nói chuyện điện thoại với Lục Văn xong liền nói: “Mẹ ơi, ba bảo đã đến giờ mình qua đó rồi.”

Dĩ nhiên là đàn ông nhà họ Lục chuẩn bị xong xuôi mọi thứ mới gọi vợ qua. Lục Hạo cũng nằm trong nhóm đó, nhưng ban nãy bé cứ nhất quyết chơi với em gái nên mới ở lỳ trong nhà với mẹ.

Bà vừa đẩy một chiếc xe đẩy ra ngoài vừa nói: “Mình đi thôi.”

Ngoài cửa có một chiếc xe đang đợi, bà đẩy xe đẩy lên từ phía sau, những người còn lại cũng bước lên.

Lục Hạo nhanh nhẹn giành lấy chỗ ngồi cạnh em gái, bàn tay nhỏ bé cũng không quên nắm lấy tay em phe phẩy, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô bé: “Bối Bối ơi, anh là anh của em đây.”

Bối Bối mở to mắt nhìn Hạo Hạo, sau đó bật cười khanh khách.

Quách Kỳ vừa nói với Nhan Hạ vừa véo nhẹ má hai em sinh đôi: “Hạo Hạo trọng bên này khinh bên kia thật đấy chị.”

Chỉ mới một tháng mà ba đứa trẻ đỏ hỏn với làn da nhăn nheo đã trở nên trắng trẻo mịn màng, khiến ai cũng muốn hôn một cái cho thật đã.

Nhắc mới nhớ, có lần ông xã của cô ấy hôn Đại Bảo một cái mà đã bị thằng bé tát cái bốp rồi.

Cô lưu luyến nhìn ba cục cưng của mình: “Thằng bé đã sớm muốn có em gái mà. Vả lại, Bối Bối nhỏ nhất nên dễ khiến người khác thương hơn.”

Với cô, con nào cũng là con cả.

Trần Dung bỗng nhiên nói: “Nhà mình có ba đứa con trai và một đứa con gái nên Hạo Hạo chú ý đến con bé cũng là chuyện dễ hiểu. Vả lại, đã rất lâu rồi nhà họ Lục mới có con gái mà.”

Lục Hạo nói chen vào ngay: “Vậy nên Bối Bối mới là có một không hai đấy ạ.”

Nghe bé nói vậy, mọi người lại cười nghiêng cười ngả.

Rất nhanh đã đến khách sạn, vệ sĩ đứng ngay ngắn hai bên đợi họ bước xuống. Ở xa xa là các phóng viên đang chụp lấy chụp để, ai nấy cũng tò mò nhìn theo ba cục cưng.

Tiếc thay, trong khách sạn không có lấy một mống phóng viên, mà cho dù có đi chăng nữa thì không ai dám để lộ ngoại hình của mấy đứa nhỏ cả.

Nghĩ vậy, họ liền dồn sự chú ý về phía Nhan Hạ và Lục Hạo.

Hôm nay, Lục Hạo mặc bộ âu phục trông rất đẹp trai. Mới tý tuổi đầu mà đã điển trai vậy rồi thì lớn lên sẽ còn đẹp đến cỡ nào đây ta?

Còn Nhan Hạ mặc bộ đầm trắng tôn lên dáng người thướt tha của cô. Kể từ khi sinh con, dáng người của cô trông đầy đặn và quyến rũ hơn trước, nói không hề kém cạnh bất kỳ minh tinh nào trong giới giải trí cũng không ngoa.

Bên cạnh Nhan Hạ là mỹ nữ Quách Kỳ, tiếc là cô ấy không phải là người trong giới nên họ không chụp hình được!

Khi thấy đám người Nhan Hạ bước vào khách sạn, ai nấy cũng đều thu dọn đồ đạc và gửi những tấm hình mình đã chụp được về tòa soạn.

Sau khi vào cửa, nhân viên liền dẫn họ đến đại sảnh. Cánh cổng hội trường vừa mở ra, mọi người liền dồn hết sự chú ý vào đám người Nhan Hạ và mấy chiếc xe đẩy ngay trước mặt họ. 

Khi thấy ba nhân vật chính của ngày hôm nay đã xuất hiện, khách khứa vội vàng nghển cổ ra nhìn thử các bé trông ra sao.

Ba người đàn ông thấy bà xã mình đến liền sáng cả mắt, gấp gáp chạy đến chỗ vợ, để lại mình Lục Hạo canh xe đẩy.

Khi thấy mọi người nhìn sang, bé liền tỏ ra tự hào, nghĩ thầm: Giờ mình đã là anh trai rồi!

Lục Phỉ thuận tay nắm lấy ba chiếc xe đẩy, sau đó ôn hòa nhìn ba cục cưng đang mở mắt. Quách Kỳ ôm lấy cánh tay ông xã, còn vợ chồng Lục Húc thì đứng giữa hai con trai.

Khi gia đình họ đứng cạnh nhau, trông ai cũng đẹp trai xinh gái theo cách riêng của họ cả!

Chị em phụ nữ vừa nhìn đàn ông Lục gia vừa tiếc nuối nghĩ thầm: Đàn ông nhà này không những đẹp trai lắm của, mà còn có học vấn nữa. Họ biết đi đâu để tìm được người đàn ông tốt như vậy đây? 

Khi nhìn sang bà xã của ba người, phái nữ ở đây phải thừa nhận rằng mình không đẹp hay quý phái bằng họ được, sau đó lẳng lặng thu hồi ánh mắt đang thèm thuồng chồng nhà người ta.

Giọng nói mở màn cho buổi tiệc của Lục Húc vang vọng khắp hội trường: “Cảm ơn mọi người đã đến tham gia bữa tiệc đầy tháng của cháu trai và cháu gái tôi. Hôm nay, tôi muốn chính thức giới thiệu con trai trưởng Lục Phỉ với mọi người. Tin chắc mọi người đã quá quen với con tôi…”

Sau màn giới thiệu của Lục Húc, mọi người liền nhiệt liệt vỗ tay, sau đó nhìn Lục Phỉ bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Nếu họ không nghe lầm thì Lục Húc đã nói rằng Lục Phỉ sẽ vào làm ở tập đoàn Lục thị, vậy sao họ lại cảm thấy hiển nhiên trước sự biến đổi từ minh tinh đến giám đốc của anh nhỉ?

Lục Húc nói tiếp: “Chuyện quan trọng nhất của đêm nay là mừng đầy tháng của ba cục cưng nhà tôi…”

Ông vừa dứt lời, nhân viên đã trải ba cái thảm mềm mại ra đất. Lục Phỉ bế từng đứa một ra khỏi xe đẩy và đặt xuống thảm.

Khi ba anh em họ xuất hiện, mọi người lại bị chấn động trước vẻ đáng yêu của các bé.

Ôi chao, nhìn làn da trắng nõn, thân hình mũm mĩm này kìa! Nếu không phải họ đã được dặn trước là không được chụp hình, thì họ đã lấy điện thoại ra ghi lại khoảnh khắc này rồi.

Các cục cưng của gia đình nam thần quốc dân được thừa hưởng ngoại hình của ba mẹ nên trông bé nào cũng đẹp cả.

Sau đó, Trần Dung và một số người già cạo tóc máu cho các bé. Trong lúc này, bé nào cũng ngồi im thin thít, khiến khách khứa càng thích hơn. Đồng thời, Lục Hạo cũng ngồi xổm và nghiêm túc nhìn các em.  

Xong xuôi, mọi người mới nhận ra cả ba đứa đã ngủ thiếp đi tự lúc nào.

Sau khi nhận lời chúc phúc của các người lớn, anh đặt các con về lại xe đẩy. 

Tiệc tối vừa bắt đầu, ông nội liền dẫn ba cục cưng và Lục Hạo đi khoe khắp nơi.

Ha ha ha, làm gì có ai đông cháu đẹp trai xinh gái bằng ông chứ?

Tuy Trần Dung biết ông xã nghĩ gì, nhưng vẫn tùy ý ông khoe khoang. Hừ, ai bảo hồi trước họ chê nhà bà ít người chứ?

Đám người Nhan Hạ không mấy phiền lòng với hành động của hai người, tản ra đi gặp bạn gặp bè.

Lục Phỉ dẫn Nhan Hạ đi gặp đồng nghiệp trong công ty của cô – tiểu Ngô và Mạnh Luật. 

Tiểu Ngô kiềm chế sự kích động để nói chuyện với cô: “Đã lâu không gặp, giám đốc Nhan.”

Mấy tháng này, cô ấy chỉ liên lạc với Nhan Hạ qua điện thoại, nên đã lâu rồi họ chưa gặp mặt thật.

Nhan Hạ còn không quên thành quả thiết kế của mình: “Đã lâu không gặp, tiểu Ngô. Khách hàng có hài lòng với bộ lễ phục đó không em?”

Tiểu Ngô lén lút nhìn sang Lục Phỉ rồi nói: “Đối phương không những rất hài lòng, mà còn đưa thiệp mời cho mình nữa. Chắc giám đốc Nhan cũng muốn tận mắt chứng kiến người khác mặc tác phẩm của mình phải không ạ?”

Nhan Hạ có chút tò mò, gật đầu nói: “Nếu tiện thì chị sẽ đi.”

Tiểu Ngô rất kích động, xem ra khả năng cô đi là rất cao rồi, vội nói ngay: “Em sẽ chuyển lời ạ.”

Tiểu Ngô nói xong, Mạnh Luật cười ôn hòa đưa cho Nhan Hạ một hộp quà: “Đây là quà của các bé.”

Nhan Hạ còn chưa kịp vươn tay ra thì Lục Phỉ đã nhận lấy, cảm ơn anh ta xong liền đưa cho vợ.

Cô không mấy bận tâm, mở ra thì thấy ba sợi dây chuyền bằng bạc tinh xảo. Nhan Hạ rất thích, vội cảm ơn Mạnh Luật: “Chúng đẹp lắm, cảm ơn anh nhiều.” 

Mạnh Luật cười đáp: “Anh đặt làm riêng, trên mỗi sợi dây chuyền đều có chữ cuối cùng trong tên của mỗi đứa.”

Lục Phỉ lạnh lùng nghĩ thầm: Không biết từ khi nào mà Mạnh Luật lại liên hệ với bà xã vậy nhỉ?

Lục Phỉ còn chưa quên việc anh ta từng có ý đồ với vợ mình, vội vàng nói: “Chúng mình còn phải tiếp đãi những người khác nữa vợ ơi.”

Cô gật đầu, chào tạm biệt Mạnh Luật và tiểu Ngô xong liền đi theo ông xã.

Tiểu Ngô thở hắt ra, suýt thì cô ấy đã ngộp thở trước cái lườm đằng đằng sát khí của Lục Phỉ rồi!

Cô ấy quay sang nhìn Mạnh Luật cười tủm tỉm, tự hỏi sao ông chủ nhà mình rõ ràng đã biết nam thần Lục hay ghen, vậy mà anh ta cứ thích chọc tổ ong vò vẽ chi vậy trời?

Mạnh Luật lơ luôn ánh mắt khiển trách của tiểu Ngô, dù sao thì anh ta cũng phải làm chút gì đó để an ủi trái tim thiếu nam đã bị Lục Phỉ làm cho tan nát chứ.

Sau khi đã đi khá xa, Lục Phỉ mới hỏi cô: “Em liên lạc với anh ta từ khi nào vậy?”

“Mới được một tháng thôi ông xã.”

Ban đầu cô còn chưa biết vì sao anh không vui, giờ nghe anh nói vậy thì chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

Chuyện xưa như Trái Đất rồi mà anh vẫn còn ghen ư?

Cô cười giải thích: “Anh ấy gọi điện hỏi thăm, sẵn tiện nói rằng mình sẽ mua quà cho các cục cưng ấy mà.”

Nghe vậy, Lục Phỉ liền quay ngoắt sang nhìn Mạnh Luật, anh ta liền đáp lại bằng động tác cụng ly.

Mặt anh tối sầm, nghiến răng chửi thầm Mạnh Luật.

Cô vịn lấy tay anh và nói: “Chúng mình đi gặp bạn anh thôi ông xã.”

Anh gật đầu và dẫn cô đi gặp bạn. 

Trong sự chúc phúc của mọi người, bữa tiệc đầy tháng đã kết thúc. Sau khi tiễn vị khách cuối cùng, gia đình họ cũng lên xe và rời đi.

Khi ôm con trai đang mơ mơ màng màng vào lòng, sự thỏa mãn bỗng dâng trào trong cô.

Sau khi xe đã đi xa, một bóng hình mới chậm rãi bước ra từ góc tối, sau lưng anh ta là hai vệ sĩ.

Vệ sĩ nói: “Thưa thiếu gia, đã đến giờ phải đi rồi ạ. Nếu giờ không đi thì sẽ không kịp đâu ạ.”

Đối phương nhìn theo hướng xe Lục gia rời đi một lục lâu rồi mới nói: “Đi thôi.”

Lúc anh ta xoay người rời khỏi, ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt của đối phương, chính là Trần Cảnh đã biến mất tăm trong miệng mọi người.

Lúc rời đi, trong đầu Trần Cảnh chỉ có đúng một suy nghĩ: Anh ta sẽ trở về! Lúc đó, anh ta sẽ giành lại những gì thuộc về mình.

Quan trọng là anh ta có cơ hội đó không thôi.

Khi về đến nhà, mọi người tám một lát rồi ai về phòng nấy.

Trong khi Lục Hạo vui vẻ nhìn chiếc giường nhỏ của mình cạnh bên cái cũi của các em mình, thì Lục Phỉ thấy bà xã định thay tã cho con liền nói, tay cũng giành lấy cái tã trong tay cô: “Để anh làm cho, giờ em lên giường ngủ đi.”

Cô nhìn bàn tay trống rỗng của mình, sau đó nằm lên giường như ông xã bảo.

Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt góc cạnh của anh bỗng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

Bé thấy ba làm vậy liền nhảy xuống giường, hào hứng nói: “Ba ơi, con có thể giúp ba thay tã cho em gái không ạ?”

“Con thử cho em trai trước đã, khi nào thuần thục rồi hẵng thay cho em gái.”

“Vậy con nên thay cho Đại Bảo hay Tiểu Bảo ạ?”

“Con thay cho Đại Bảo đi, dù sao thì thằng bé không mít ướt đâu.”

“Dạ.”

“…”

Nhan Hạ chẳng biết phải nói gì trước cuộc đối thoại của hai ba con luôn á. Sau đó, cô nhìn qua thằng con cứ im thin thít từ khi sinh ra đến giờ, đúng là hiền quá cũng không hay mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.