Đi ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt anh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, giống như phía sau không có cái đuôi nhỏ túm góc áo của anh vậy, nghiêm túc dặn dò tài xế đang đợi bên ngoài lái xe về nhà họ Chung trước.
Trong thang máy, vừa rồi Lạc Lạc ngủ không ngon, giờ vẫn còn nghiêng người dựa vào đầu vai anh, anh giúp cô cầm túi xách, dụ dỗ cô nói chuyện, hỏi cô những chuyện trong trường học, rồi kể những chuyện thú vị lúc anh đi công tác ở Tây Ban Nha.
Một chiếc xe màu đen yên lặng đậu bên góc đường, anh kéo tay cô băng qua dòng người và xe cộ, anh cả Chung Chấn Thanh nhìn thấy bọn họ, vội vàng xuống xe, giúp bọn họ mở cửa sau, rồi vừa đỡ vừa ôm em gái ngồi vào trong xe.
Trong xe không mở nhạc, trong không khí tràn bao phủ một chút mùi vị thuốc lá.
“Anh cả, anh lại hút thuốc! Thối chết!” Lạc Lạc xoa xoa cái mũi, thấp giọng kêu gào.
Chung Chấn Thanh vội vàng hạ cửa sổ xuống, cười nói: “ Tại chờ đợi các em sốt ruột quá nên chỉ hút có hai hơi thôi.”
Lúc này Chung Chấn Văn đã ngồi vào phía bên kia, vừa đưa tay ôm chầm lấy Lạc Lạc, vừa nói: “Em bị bệnh loét mũi rồi!”
Chung Chấn Thanh hiểu ý, cúi đầu cười, đồng ý đóng cửa sổ bên hông lại, chỉ chừa lại cửa sổ ngay vị trí ghế lái mà thôi.
Nửa tháng không gặp, Chung Chấn Thanh đề nghị đến một nhà hàng Pháp mới mở, Lạc Lạc lại thích đi ăn Pizza Hut, bọn anh biết cô chỉ thích chơi trò chơi xếp hoa quả mà thôi, cũng không phải là thật sự muốn ăn Pizza, nhưng cũng đành phải theo cô thôi.
Đang giờ cao điểm tan sở, chỗ nào cũng đều là người, tất cả xe trên đường phố đều như ốc sên nhích từng bước đi về phía trước.
Chung Chấn Thanh sốt ruột ấn từng dãy nút trong xe, tiếng radio om sòm, âm nhạc lại quá ầm ĩ, mà dãy ghế đằng sau, tiếng mút lẫn nhau, thậm chí là tiếng làn da cọ xát, một tiếng so với một tiếng càng rõ nét hơn.
Anh liên tục nhìn lên kính chiếu hậu, cúc áo đồng phục của em gái đã bị gỡ ra, quần lót nhỏ màu trắng bị lộ ra ngoài và áo ngực của em gái đã bị đẩy ngược lên trên xếp chồng hỗn độn ở trước ngực, hai bầu vú non mềm trắng mịn lóa mắt bị tay Chung Chấn Văn lần lượt xoa nắn, màu sắc hơi thẩm của bàn tay trái ngược với cặp vú trắng như tuyết của em gái tạo nên góc nhìn mạnh mẽ, cái miệng nhỏ nhắn bị Chung Chấn Văn mút sít sao, nước miếng chảy ra, chảy xuống chiếc cổ duyên dáng.
“Mẹ nó! Xe nhiều thật đấy!” Một đốm lửa trong lồng ngực anh như muốn đốt cháy, cuối cùng nhịn không được hung hãn nện một quyền lên tay lái, nói tục một tiếng.
Rốt cuộc Chung Chấn Văn cũng ngẩng đầu lên, để em gái hít thở không khí. Cúi đầu thở gấp cười nói: “Bí thư Chung của chúng ta nên đề nghị cho chính phủ đặt ra lệnh cấm, về sau đông đảo người dân hết giờ làm về nhà chỉ có thể đi bộ chứ không được lái xe không?”
“Hẳn là nên để cho Tổng giám đốc Chung sau khi tan tầm đổi thành lái máy bay mới đúng!” Chung Chấn Thanh cũng phản kích ngay lập tức, ngẩng đầu nhìn hai người trong kính chiếu hậu, “Em hãy kiềm chế chút đi, Lạc Lạc không chịu nổi!”
Hai người cùng nhìn cô gái nhỏ trong lòng, cô mềm mại nằm trong khuỷu tay Chung Chấn Văn thở từng ngụm từng ngụm, chẳng biết từ lúc nào hai con thỏ nhỏ trước ngực đã có bộ dạng rất lớn, thuận tiện cũng nhấp nhô lên xuống, rung động không thôi. Đột nhiên toàn bộ đèn nê-on đủ các loại màu sắc hai bên đường bừng sáng, tỏa sáng trên mặt trên thân cô, trong phút chốc khuyếch đại cô lên như một tiểu yêu tinh mộng ảo, có cảm giác như không chân thực, giống như một khi tỉnh mộng thì cô sẽ tan biến bất cứ lúc nào vậy.
Chung Chấn Văn mê muội dùng ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chậm rãi vuốt xuống hai con thỏ non mềm, nhẵn bóng, sau đó gia tăng sức lực nắm được, nhào nặn, cúi đầu nói: “Tiểu yêu tinh nhà chúng ta lại lớn lên rồi! Chấn Thanh, nửa tháng này anh cũng thật vất vả, công lao thật không nhỏ nha.”
Chung Chấn Thanh buồn cười.
Xe này đã cải tiến qua, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong xe, anh vẫn dùng khóe mắt quan sát hai bên kính chiếu hậu, từ phía trước đưa tay ra sau, tóm hai hạt châu màu hồng phấn nộn trước ngực em gái nhéo nhẹ, khiến Lạc Lạc rùng mình, đau xót không thôi, “Em bảo Lạc Lạc tự mình nói đi, trong khoảng thời gian này mỗi ngày anh đều bận họp, làm gì có thời gian ở cùng em ấy! Lạc Lạc, em nói cho anh hai nghe đi!”
Lạc Lạc lại mất hứng, vểnh môi, uốn éo tách hai bàn tay đang làm loạn ra, mềm mại la: “Đau quá á! Hai người làm em đau rồi này!”
Cô giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng Chung Chấn Văn lại đâu dễ gì đồng ý buông tha, chỉ dụ dỗ cô thay đổi tư thế, ôm cô ngồi lên đùi anh, lại đúng phương hướng để anh có thể dễ dàng giở trò.
Lúc này dòng xe đã di chuyển, xe phía sau ấn còi hối thúc, Chung Chấn Thanh mới xoay người lên lái xe đi.
Một đường ầm ĩ đến bãi đỗ xe, Chung Chấn Thanh cố ý tìm một chỗ đậu xe bị che khuất, bản thân mình cũng chen xuống ghế sau ngồi, hung hăng ôm Lạc Lạc lại khi dễ một trận, trong lòng mới dịu xuống chút ít.
Chờ Lạc Lạc cài lại khuya áo ngực, sửa sang lại đồng phục, hai người mới ôm cô xuống xe.
Bên trong Pizza Hut vẫn đông người như cũ, Chung Chấn Thanh khẽ cau mày, gọi điện thoại, không đến một lát sau, quản lí vội vàng chạy tới cười tiếp đón, dẫn bọn họ đến một căn phòng tao nhã, Lạc Lạc lại không thích trong phòng quá yên tĩnh, quản lí kia buộc lòng phải hao phí chút trắc trở, sắp xếp đưa bọn họ đến chỗ ghế dài bên cạnh cửa sổ sát đất có tầm nhìn rất tốt trong đại sảnh.
Hai anh em nhà họ Chung bận rộn một ngày, thật sự là rất đói bụng, vừa kêu từng phần cho riêng mình, vừa kêu Pizza Chí Tôn, gà và phô mai que cho Lạc Lạc.
“Chấn Thanh, hôm nay Quý Thiếu Kiệt đến công ty của em...”
Hai anh em bọn họ nói đến công việc, Lạc Lạc vui vẻ được tự do, chỉ lo cầm cái đĩa đi đến khu vực xếp tháp hoa quả chơi đùa.
Đang trong lúc chồng chất hăng say, tháp hoa quả đã xếp cao được khoảng sáu, bảy tầng, Lạc Lạc đắc ý nhìn về phía vị trí của các anh, từ xa nhìn thấy một cô gái đang đứng bên cạnh bàn bọn họ, dáng người cao gầy, trên người mặc váy lụa mỏng đỏ choét, không biết là đang nói cái gì mà cười đến thắt lưng cũng khom xuống.
Lạc Lạc không nhanh không chậm bưng đĩa đi qua, đúng lúc cô ta cũng cảm thấy được có người tới, xoay người lại, vừa vặn va vào tháp trái cây vừa mới chất xong, lăn trên đất.
“Lạc Lạc!” Chung Chấn Văn cách cô rất gần, vội vàng đứng dậy, đỡ lấy cô, “Em không sao chứ? Có hù dọa đến em không?”
Bị hù sợ thật ra lại là Phương Thanh Ngọc, trên váy màu đỏ đã dính không ít nước sốt màu trắng ngà, vội vàng cầm lấy khăn tay lau chùi.
Lạc Lạc trợn trừng mắt, âm thanh không lớn không nhỏ nói: “Đáng nghét! Mất sức lực cả nửa ngày mới chất được.”
Cũng không biết là đang nói đến người đã va chạm cô đáng ghét hay là tháp hoa quả bị rơi xuống đảo lộn đáng ghét.
“Thanh Ngọc, có muốn tôi đưa cô vào nhà vệ sinh sửa sang lại một chút không?” Chung Chấn Thanh ga lăng đứng dậy, để cho Phương Thanh Ngọc ngồi xuống, đưa khăn tay mới cho cô ta, nhìn vết bẩn trên váy cô ta rất dễ thấy, nói tiếp: “Hay là xuống lầu mua giúp cô một bộ quần áo khác?” Ngẩng đầu nhìn Lạc Lạc, nhẹ nhàng trách cứ, “Lạc Lạc, còn không mau nhận lỗi với chị Thanh Ngọc!” Mặc dù là trách cứ, nhưng trong giọng nói lại chỉ thấy cưng chiều và yêu thương.
Lạc Lạc vùi đầu ăn phô mai que, mập mờ không rõ nói: “Tháp hoa quả của em bị đổ mất, ai tới nói xin lỗi em?”
“Không cần!” Phương Thanh Ngọc cũng là người được giáo dục rất tốt, cười nói: “Lạc Lạc vẫn chỉ là một cô bé thôi, so đo với cô ấy làm gì? Hơn nữa là do bản thân em không cẩn thận, va vào tháp hoa quả không dễ gì cô ấy mới chất được. Lạc Lạc, có muốn chị xin lỗi em không?” Âm thanh câu nói cuối cùng cố ý nâng lên, giống như đang đùa với một cô bé không hiểu chuyện.
Lạc Lạc ngay cả liếc mắt cũng không thèm, giống như không nghe thấy, đẩy đĩa Pizza đến trước mặt Chung Chấn Văn, phồng miệng, “Anh hai, bánh lớn như vậy, bảo em làm sao mới ăn được chứ?”
Làm sao mới ăn được chứ? Đương nhiên là Chung Chấn Văn phải lấy dao cắt thành từng miếng nhỏ giúp cô rồi, lúc này cô mới bằng lòng di chuyển tay im miệng buông tha.