Thắt lưng giọt nước chính là thân hình như rắn nước, nhỏ, mềm, dẻo, ba chữ biểu hiện đến cực hạn, hai cái mông bên dưới lớp quần jeans nhô lên như hai ngọn núi, săn chắc vểnh cao, giống như trái cây hoang dại trên vách đá, làm người ta thèm thuồng nuốt nước bọt.
Chẳng trách làm cho người ta mơ tưởng hão huyền.
Bạn nam sinh đó chạy tới, không biết đã nói gì với cô gái tóc ngắn, cô gái đó ngẩng đầu, rất nhanh lại cúi xuống, làm như không để ý tới, nhưng cô gái tóc vàng bên cạnh, lại bắt đầu hung dữ vặn eo, giống nhưu sắp nổi bão, bạn nam sinh đó chỉ có thể tức giận rời đi, chưa đi được mấy bước, lại đột nhiên cầm lấy di động, xoay người lại chụp cô gái tóc ngắn thêm mấy tấm hình rồi co cẳng chạy, ngược lại làm hai cô gái ngơ ngác nhìn nhau, trở tay không kịp.
Bạn nam sinh đó rất nhanh đã chạy về, lôi kéo người bạn của mình trốn vào bên trong giá hàng, ló đầu xem không có ai đuổi theo, hưng phấn nói: “Ôi mẹ nó, ngực nhất định là cup G, nhất định là cup G, dáng vẻ cũng thật đáng yêu. Mình chụp ảnh xong rồi in ra, hai đứa mình mỗi người một tấm....”
Chấn Văn nghe thấy mà buồn cười, không khỏi quay đầu lại liếc nhìn bóng lưng cô gái tóc ngắn một cái, nếu Lạc Lạc còn ở đây... Lạc Lạc của anh, dáng người nhất định cũng sẽ tốt như cô gái này.
Anh thả sô-cô-la nhãn hiệu Tùng Lộ, lại đi chọn sữa tươi và bánh mì, không nhanh không chậm đi đến bãi đỗ xe.
Nhưng mà, đi tới đi lui, anh thấy có chỗ càng ngày càng không thích hợp.
Bóng lưng của cô gái tóc ngắn đó, vẫn luôn lúc ẩn lúc hiện trước mắt anh, một cảm giác quen thuộc khó hiểu ập đến.
Bóng lưng đó, bóng lưng đó.....
Anh đã đi tới cửa xe, lại không kịp buông những túi hàng trong tay, trong lòng luôn có giọng nói thúc giục, anh hãy quay lại xem, quay lại xem...
Đã lâu rồi tim anh không còn đập nhanh như vậy, đợi anh chạy về trước giá hàng vật dụng thường ngày, thì đâu nào còn bóng dáng của cô gái ấy?
Anh ôm ngực thở hổn hển y như một tên ngốc, chạy từ phía trước đến phía sau, tìm khắp từng gian hàng trong siêu thị, nhưng đâu nào nhìn thấy người?
Anh đứng ngay lối ra của quầy thu ngân, thất vọng buồn bã, trong khoan ngực cảm nhận sâu sắc, điềm báo kỳ lạ nhưng lại muốn khóc.
Anh nhìn thấy hai cậu nam sinh đang đứng xếp hàng chờ thanh toán không xa, vội vàng bước qua, “Có thể cho tôi mượn điện thoại di động của hai cậu được không?”
“Vì sao phải cho anh mượn? Một cậu nam sinh nghiêng đầu, dùng ánh mắt đánh giá bệnh nhân thần kinh nhìn anh.
“Cô gái mà các cậu vừa mới chụp hình, rất giống với cô em gái bị mất tích của tôi, có thể cho tôi nhìn ảnh mà các cậu đã chụp được không?”
“Anh trai, anh đã nhìn trúng cô ấy rồi phải không?” Cậu nam sinh lộ ra nụ cười thấu hiểu.
Anh không muốn tốn nước miếng nữa, trực tiếp lấy ra mấy nhân dân tệ, “Hôm nay các cậu đã mua gì tôi sẽ tính hết.....”
Lúc anh lấy di động qua, khoảng khắc nhìn thấy bức ảnh đó, như bị điện giật, cả người đều trống rỗng.
****
“Ngôn Ngôn yêu quý, mình nghĩ chúng ta nên nhanh lên một chút. Còn chậm nữa thì sẽ không kịp mất.”
Chung Tĩnh Ngôn cầm sô-cô-la Tùng Lộ vừa mới mua ở siêu thị, không ngừng lột bỏ giấy đóng gói màu vàng, ném từng hạt vào trong miệng, gần như là bị Sa Lệ kéo về phía trước.
Sa Lệ là người bạn tốt cô quen được ở nước Anh, cũng là người ở thành phố, lần này hai người cùng nhau quay về tham dự cuộc thi thiết kế thời trang của các trường đại học quốc tế.
Bốn năm, đây là lần đầu tiên cô trở về.
Thành phố này thay đổi rất nhiều, thiếu chút nữa cô đã không tìm thấy sô-cô-la Tùng Lộ mà cô thích ăn.
“Cậu xác định không muốn nói chuyện cậu về nước cho Quý đổng biết?” Ở trên taxi, Sa Lệ vẫn chưa từ bỏ ý định liên tục truy hỏi.
“Không cần, dù sao tối hôm nay, sau khi cuộc thi kết thúc, sáng sớm ngày mai phải đi rồi. Nói cho chú ấy biết, chú ấy lại dông dài...” Chung Tĩnh Ngôn mỉm cười nói.
Cô cũng không nói cho Sa Lệ biết, Quý Thiếu Kiệt hoàn toàn không có khả năng đồng ý cho cô về nước. Nếu để chú ấy biết, nói không chừng tối nay đã bị đưa về rồi.
Cô quay đầu, nằm úp sấp trên cửa sổ xe, nhìn phong cảnh ở bên ngoài không ngừng thụt lùi về phía sau, không để ý đến kháng nghị của Sa Lệ mà ấn kính cửa sổ xuống, tham lam hít thở không khí l;q,d tươi mới lạnh và khô ráo, tất cả đều vừa quen thuộc vừa xa lạ, đừng Kim Chung, đường Ái Quốc, quẹo một cái, chính là phố Chi Lan, nơi ấy có bánh phô mai cô thích ăn.... Nhiều năm trôi qua như vậy, cửa tiệm này chắc đã đóng cửa rồi?
Cô mang theo cảm giác kỳ lạ và căng thẳng, tất cả đều xem qua từng cái, mỗi khi nhìn thấy những cửa hàng, trường học vẫn còn trong trí nhớ, thậm chí là quầy hàng bán truyện tranh của ông cụ, trong lòng sẽ buông lỏng một chút, giống như, thành phố này vẫn không vứt bỏ cô.
Cô vô cùng hưng phấn, chỉ cho Sa Lệ xem, “Nhìn này, trường tiểu học của mình ở trên đó, bảo vệ cửa rất hung dữ, sẽ mắng con nít.......”
“Phía trước này là tiệm bánh ngọt, hai lớp sữa và một cây...”
“Lần trước, không phải Quý đổng đã đặt biệt tặng bánh hai lớp sữa qua cho cậu sao?”
“Chú ấy không chuyển qua thì làm sao có thể ăn tươi mới như vậy được....”
Dọc đường, cô nói nói cười cười với Sa Lệ, rõ ràng rất vui vẻ nhưng trong lòng trước sau vẫn bao phủ nhàn nhạt ưu thương.
Trong thành phố này, mỗi một chỗ nhớ lại đều có bóng dáng của ba người....
Mấy năm qua, không biết các anh đã trở nên như thế nào rồi?
Nghĩ đến các anh, tròng mắt cô không khỏi trở nên ươn ướt, lần này về nước ngắn ngủi, nếu, có thể để cho cô gặp các anh và ba nuôi một chút..... Lần này về gắp, cô cũng không có kế hoạch về thăm nhà họ Chung, nhưng mà, trong tiềm thức vẫn cứ chờ mong xuất hiện kỳ tích nào đó.
Lúc các cô chạy về, cuộc thi sẽ nhanh chóng bắt đầu, giáo viên dẫn đội thấy các cô trở về mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, không kịp trách hành vi trộm đi chơi của các cô, nhanh chóng bảo bọn họ chuẩn bị những công việc có liên quan.
Lúc đầu, Chung Tĩnh Ngôn qua nước Anh, đầu tiên là học ngôn ngữ một năm, sau đó, nghe theo sắp xếp của người lớn nhà họ Quý, lựa chọn học kinh doanh, cũng may đại học ở Anh chỉ cần ba năm, so với đại học trong nước cũng không khác nhau lắm.
Lần này tham gia cuộc thi, đơn giản chỉ là vì ngoài ý muốn mà thôi, bởi vì thường ngày chịu ảnh hưởng của bà ngoại Quý và Sa Lệ, tiếp xúc với tin tức thời trang tương đối nhiều, lần này cùng gửi bản thiết kế cho đơn vị tổ chức với Sa Lệ, vậy mà có thể đi thẳng đến chung kết.
Tác phẩm dự thi của cô là một loạt trang phục dạ hội, lấy tên “Chuyện cũ như ký” làm chủ đề, mỗi một bộ trang phục đều thiết kế như những tác phẩm kinh niên, lấy màu vàng tối, đất đỏ cùng sắc điệu làm chủ đạo, tràn ngập phong cách hoài niệm.
Trang phục dự thi cô đã sớm sửa lại thật tốt, người mẫu cũng đã mặc thử, ngược lại là lúc này, trên người cô mặc một chiếc váy dài xòe ô, cô lấy linh cảm thiết kế dựa trên xương cá, qua quá trình l;q,d chỉnh sửa, nửa người trên là kiểu cup ngực, không sử dụng vải dệt, chỉ dùng gấm điêu khắc bện lại, phía dưới thân váy xõa tung, khâu lấy chiffon, viền tơ, đóa hoa, giảm vẻ đẹp đẽ quý giá của phu nhân, nhẹ nhàng tăng cường kiểu tình yêu mơ mộng của thiếu nữ.
Có lẽ, sau khi xem qua chiếc váy công chúa xinh đẹp tuyệt thế như vậy, mỗi cô gái đều sẽ hi vọng có được một chiếc váy mỹ lệ như vậy, tuy rằng mặc vào rất phiền phức, nhưng hôm nay là một người thế lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ, cô hi vọng bản thân sẽ mặc nó bước lên vũ đài.
Mất một sức lực lớn mới buộc lại đoạn sa tanh, có bạn học đi tới nhắn lại, nói giáo viên dẫn đội mời cô qua bên đó.
Cô nâng làn váy thật to như cả bồn hoa đang nở rộ, xuyên qua một đoạn cũng không rộng lắm tiêu sái nói, không ngừng xin lỗi bạn học đi tới đi lui.
Chờ cô đi qua một cánh cửa đang khép chặt, tay cô đột nhiên bị người ta giữ chặt.
Tiếng thét chói tai của cô bị người ta bụm chặt trong miệng, nửa cánh tay áo màu đen mang khuy áo màu vàng sáng lấp lánh, từ trong cửa vươn ra, không hề báo động trước kéo cô vào trong phòng.
Cô vừa đánh vừa đá, hai mắt trừng lớn, sau khi nhìn thấy người trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả trái tim vẫn đang đập thình thịch.
Chính là... Quý Thiếu Kiệt.
Người đàn ông ấn cô lên cửa, trên khuôn mặt tuấn tú không nhìn ra hỉ nộ.
Cô vẫn chưa hết hoảng sợ, hai người vẫn duy trì tư thế kỳ lạ, cứ như vậy mà nhìn nhau nửa phút.
Đây là một căn phòng trống rỗng, bình thường hẳn là để đó không dùng tới, chỉ dựa vào hai chiếc ghế sô pha cũ trong góc tường, một chùm đèn trần chiếu thẳng xuống đỉnh đầu Quý Thiếu Kiệt, cặp mắt màu xanh da trời đặt biệt thâm thúy trốn trong bóng tối, tình thế không rõ.
Nhưng cô biết nhất định anh đang tức giận.
Bàn tay lạnh lẽo của anh vẫn bị miệng cô như cũ, cô bắt đầu đẩy anh, giọng nói rầu rĩ phát ra, “Này, đột nhiên chú xuất hiện là muốn hù chết tôi sao?”
“Làm ơn hãy tránh ra, chú làm hư váy của tôi!”
Người nào đó vẫn xiết cằm bất động, nhưng mấy năm nay, Chung Tĩnh Ngôn đã biết cách đối phó anh như thế nào...... Cô vươn đầu lưỡi liếm mấy cái vào lòng bàn tay anh.
Anh giống nhưu bị điện giật, nhanh chóng nới lỏng tay, mặt lạnh lui lại vài bước, ho khan mấy tiếng, mang theo cảm giác mất mát nói: “Hiện giờ em cũng biết được cảm giác bị người ta làm giật mình?”
Từ trước đến giờ, anh không phải là người có tính khí tốt, mặt lạnh xuống thật đúng là dọa người, “Chung Tĩnh Ngôn, lá gan của em càng ngày càng lớn nhỉ!”
Chung Tĩnh Ngôn biết, anh đang ám chỉ chuyện chưa có sự đồng ý của anh mà cô đã về nước một mình trước.
“Tôi chỉ ngoan ngoãn đi theo giáo viên dẫn đội mà thôi, tuyệt đối không chạy đâu xa, sau khi cuộc thi kết thúc, sáng mai sẽ đi ngay! Không tin chú có thể hỏi Sa Lệ.” Cô trái lại cười hì hì, dựa người vào trên cửa, mép váy như những áng mấy quét qua ống quần Tây trang của anh. “Chú cứ coi như tôi đang đi du lịch ở một thành phố xa lạ là được rồi.”
Cô cũng không hỏi anh làm sao biết được chuyện này. Bởi vì cô biết, nếu cô có 100 cách trốn tránh thì anh nhất định sẽ có 1000 cách tìm được cô.
Mấy năm nay, anh đối xử với cô rất tốt, có thể nói, anh nâng niu cô trong lòng bàn tay, cưng chiều đến tận trời, chỉ cần là cô muốn, anh nhất định sẽ thỏa mãn cô. Nhưng, điều kiện để được anh cưng chiều như vậy là, cô chỉ có thể ở trong lòng bàn tay anh, cô biết, đây là cực hạn của anh.
“Anh đã cho phép chưa? Vì sao không nói với anh mà đã tự quyết định?” Ánh mắt anh thâm trầm, khí thế bức người.
Bốn năm trôi qua, người đàn ông này, trên người anh thu lại cuồng ngạo, tăng thêm thận trọng vững vàng, khí thế vương giả càng thêm bức người, chỉ là tính khí vẫn thối như vậy.
Tôi biết bản thân mình đang làm cái gì.” Chung Tĩnh Ngôn thản nhiên không sợ nhìn anh, con ngươi trong veo, “Tôi chỉ muốn làm chút chuyện bản thân mình thích. Chú không thể hạn chế tôi.”
Đã lâu rồi anh chưa từng hung dữ như vậy với cô, mà cô, cũng rất lâu rồi chưa từng trực tiếp phản khán anh như vậy.
Con mắt cô chưa bao giờ thay đổi, vẫn giống như viên sô-cô-la sắp hòa tan, chưa từng đọng lại, cũng sắp trượt lên, còn có tự tôn và kiêu ngạo của cô.
Anh thế nhưng lại nhất thời bị cô làm cho không nói ra lời.
Lúc này, điện thoại trong ngực anh vang lên, anh vừa âm u nhìn cô chằm chằm, vừa đưa tay nghe điện thoại.
“.... Cậu ta sẽ không tới? Cậu xác định......”
Sau khi cúp máy, thần sắc của anh hơi dịu lại, “Bây giờ quay về Anh ngay cho anh!”
“Tôi sẽ không về.” Cô nắm lấy váy, ánh mắt cố chấp mà quật cường, “Tôi đồng ý với chú, sáng sớm ngày mai sẽ về ngay với trường học, nhưng mà, tôi phải tham gia xong cuộc thi này đã.”
Anh vuốt vuốt mi tâm, thoạt nhìn rất buồn rầu, cô quật cường mà có tự chủ như vậy, càng ngày càng làm anh vô lực. Anh không thể không thừa nhận, cô đã trưởng thành rồi.
“Được rồi!” Bởi vì cuộc điện thoại vừa rồi, cuối cùng anh quyết định thỏa hiệp. “Xong việc bên này lập tức theo anh về nhà, ngày mai tự anh đưa em qua.”
Hai từ “Về nhà!” này, anh nói ra rất tự nhiên, mà chính Chung Tĩnh Ngôn cũng không cảm thấy chói tai cỡ nào.
Quý Thiếu Kiệt là người đàn ông bá đạo, bốn năm nay, cho dù cô kháng cự, cho dù cô không đồng ý, nhưng mà, anh vẫn từng chút, từng chút một thâm nhập vào cuộc sống của cô. Không biết bắt đầu từ lúc nào, nhà của anh, Chung Tĩnh Ngôn đã không còn từ chối mà cho rằng đó là nhà cô rồi.
Nhưng mà, hiện giờ cô đang ở trên thành phố đã sinh ra và nuôi dưỡng cô, ở trong này, cô còn có một ngôi nhà khác.
Cô nhất thời có chút sững sờ, trong lòng nơi nào đó không hiểu bị hai từ này níu chặt.
Dường như nhìn ra sự khác thường của cô, Quý Thiếu Kiệt chuyển sang đề tài khác, “Ngôn Ngôn, hôm nay em rất đẹp.”
Đúng vậy, Chung Tĩnh Ngôn mặc bộ váy này vào, mỹ lệ giống như thiên nga trắng.
Trong mắt anh không tiếc tán thưởng đã làm cho cô thả lỏng, cô kiêu ngạo đi đến giữa phòng, dạo qua một vòng, cằm nâng cao, chỉ dùng khóe mắt nhìn anh, “Tôi có giống công chúa không?”
Anh nở nụ cười, lúc này, trong ánh mắt chỉ còn lại có sủng nịch, “Đâu chỉ giống, em chính là công chúa nhỏ của anh.”
Vẻ mặt anh có chút uể oải, mệt mỏi, mà lại mang theo một chút trêu tức không nói rõ, ngược lại khiến cho anh tăng thêm sức quyến rũ lười nhác đáng giận.
Thật ra, mỗi lần anh nói “Em chỉ là của anh....” như vậy, trong lòng Chung Tĩnh Ngôn đều muốn phản bác ngay lập tức, nhưng mấy năm nay, cô có bao giờ thắng được một lần? Phản bác vô dụng, mà khi cô không tranh chấp nữa, dường như cũng bắt đầu thói quen.
Quý Thiếu Kiệt thâm sâu nhìn cô gái nhỏ, không bỏ qua một chút rối rắm ngay đáy mắt của cô, khóe môi anh kìm lòng không đậu mà gợi lên ý cười.
Giờ phút này, Chung Tĩnh Ngôn đứng ở nơi đó, một thân váy sau khi thay đổi thành váy đuôi cá, làm nổi bật lên thắt lưng đặt biệt nhỏ và đôi chân dài, vô cùng giống cô công chúa châu Âu ở thế kỉ mười tám chạy trốn sang đất nước nào đó.
Quý Thiếu Kiệt lẳng lặng nhìn cô một hồi, ánh mắt đó càng ngày càng mãnh liệt.
Chung Tĩnh Ngôn bị anh nhìn như vậy, tim cũng đập càng lúc càng nhanh.
Tuy rằng mỗi ngày đều không chỉ liên lạc qua điện thoại, nhưng mà, lần này chắc cũng gần một tháng rồi anh bề bộn công việc chưa bay qua thăm cô, đây là khoảng thời gian hai người tách ra lâu nhất trong vòng bốn năm qua.
Anh bước từng bước một đến gần cô, mà cô cũng nhìn anh đến gần, không tránh né nữa, trong đôi mắt to đen rõ ràng hàm chứa một chút dịu dàng khó phân biệt....