Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 61: Cấm kị



Bọn họ tay kéo tay nhau, chạy như bay về nhà, gió thổi qua tai vù vù, bầu trời âm u, giống như sắp có mưa to, nhưng tâm tình của bọn họ, lại tươi sáng như ánh nắng mặt trời, trong bụi cỏ, trên nhánh cây, tiếng cười khoan khoái của em gái rơi rác dọc đường về nhà.

Bọn họ vội vã muốn đưa em gái về nhà, nhà là tấm chắn an toàn của bọn họ, bọn họ có thể núp phía sau tấm chắn, bọn họ không quan tâm tình yêu ba người, không quan tâm tình yêu anh em, ở nơi đó bọn họ có thể cho nhau không kiêng nể gì, không hỏi ánh mắt của người đời.

Mưa to, rốt cuộc cũng rơi xuống trước khi bọn họ chạy về nhà, mờ mịt dứt khoát trút xuống tầm tả.

Bởi vì trong lòng đang kích động nhu tình, ma sa đánh vào người làm đau rát cũng thay đổi thành mưa lành nhu gió.

Bọn họ hi hi ha ha chạy tới núp dưới mái hiên, em gái dựa lưng vào tường, quần áo bị dầm mưa đến ướt đẫm, tròng mắt đen lại sáng trong suốt, hai núm đồng tiền bên má, cười đến vô cùng vui vẻ.

Cô gái đáng yêu này giống như một đứa bé mới được vớt ra từ trong bồn tắm, là toàn tâm toàn ý tin cậy bọn họ, lệ thuộc vào bọn họ, bọn họ che chở cho cô, có bọn họ bên cạnh, cô sẽ không sợ cuồng phong mưa rào xâm nhập.

Bọn họ thương tiếc dùng ngón tay lau đi những giọt nước chảy xuống cằm cô, vén tóc mái đang dính trên mặt cô lên.

Ánh mắt bọn họ chuyên chú như vậy, không còn là tránh né, rối rắm, mâu thuẫn, mà là cực nóng, dịu dàng, thẳng thắng, đó là ánh mắt đối với người yêu mới có, đó là thâm tình của người đàn ông đối mới phụ nữ mới có.

Mà trong mắt của em gái, vẫn trong suốt như cũ, sáng ngời, giống như con chó nhỏ vậy.

Trong bọn họ, không biết là người nào, đưa tay phủ lên đôi mắt của em gái, một đôi mắt ngây thơ như vậy, sẽ làm bọn anh hoảng hốt, tự dưng sinh ra cảm giác tội ác.

Cô lại cười khanh khách dưới bàn tay của bọn anh, nhắm mắt lại, cam tâm đắm chìm trong thế giới đen tối mà bọn họ dành cho, nâng cằm lên, đôi môi trái tim đỏ thắm phun ra nuốt vào hơi thở đặt biệt ngọt ngào của thiếu nữ: "Tại sao che lên mắt? Anh muốn chơi trò chơi với Lạc Lạc sao?"

"Lạc Lạc, em biết tình yêu là gì không?" Giọng nói của bọn anh xen lẫn vào trong tiếng mưa rơi ào ào, nghe có vẻ lo lắng mà nghiêm túc.

"Biết nha, Trịnh Hiểu Tuyên nói, tình yêu chính là mỗi phút mỗi giây đều nhớ đến người đó." Cô vểnh khóe môi lên, hả hê nói.

"Vậy em yêu bọn anh sao?"

"Dĩ nhiên! Mỗi phút mỗi giây, mỗi ngày, mỗi tháng, hàng năm, từ ngày ba đưa em về nhà trở đi, em liền chỉ nghĩ đến các anh."

Cô đáp lại không chậm trễ chút nào, đó là bởi vì, trong thế giới của cô vẫn chỉ có bọn họ.

Khi có một ngày, cô lớn lên, sẽ gặp phải rất nhiều người đàn ông cao lớn đẹp trai, sẽ hối hận lời nói lúc đó hay không?

"Lạc Lạc, hai người bọn anh đều rất thích em, em. . . . . . Sẽ chọn ai?"

". . . . . ." Em gái kéo ngón tay của bọn anh ra, lộ ra ánh mắt kinh ngạc mà đau thương, "Nhất định phải chọn sao? Chỉ có thể chọn một sao? Không! Em không muốn lựa chọn! Em muốn hết hai người!"

Em gái có lòng tham biết bao nhiêu, cô thế nhưng muốn hết cả hai người đấy.

Nhưng mà, lòng tham của bọn họ cũng không kém, ai cũng không muốn buông tha, ai cũng không muốn rời khỏi.

Hai anh em song sinh bọn họ, khi mới vào trong bụng mẹ liền chia sẻ cùng một cuống rốn, giữa hai người đều có cảm ứng rất nhiều chuyện, bọn họ cùng thích một món đồ chơi, cùng chơi một d'đ/l'q.d trò chơi, cùng đọc quyển sách, thậm chí hiện tại cùng thích một cô gái, cũng không có gì kì lạ, giống như một tấm gương, tình cảm đối với em gái sâu đậm, bọn họ vừa thấy liền rất rõ ràng.

Đúng vậy, bọn họ cũng không ngại chia sẻ giữa hai người, nhưng mà, tình yêu ba người, trong mắt người đời, là hoang đường và không thể tưởng tượng nổi đến cỡ nào. . . . . .

Một khắc đó, bọn họ bất đắc dĩ nhìn nhau, ánh mắt thả vào trong màn mưa hỗn loạn. . . . . .

"Không bằng chúng ta cùng chơi một trò chơi, xem Lạc Lạc có cảm giác với người nào hơn, người đó liền ở lại. . . . . ."

"Mà em không cần chỉ chừa lại một người, muốn làm như thế nào mới có thể ở cùng với hai anh đây?"

". . . . . . Nếu như em có thể đoán ra là cái cái tay đang ở trên người em là của ai, không được nói sai lần nào, như vậy. . . . . . Ba người chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ, không ai được rời đi. . . . . ." Thật giống như đang sắp xếp một ván bài, Chấn Thanh và Chấn Văn liếc mắt nhìn nhau, rõ ràng nói.

Nếu như số mạng lựa chọn để cho bọn họ ở chung một chỗ, vậy ngoài biết nghe lời ra thì bọn họ phải thế nào?

Bọn họ rút dây băng màu hồng trên đầu em gái ra, bịt kín mắt cô lại.

Năm đó, Lạc Lạc mười sáu tuổi, năm nhất cao trung, hai anh trai hai mươi mốt tuổi, đại học năm thứ hai.

Dáng vóc của các anh vừa cao lớn vừa anh tuấn, trong đại học đã từng nghe các học bàn tán về phim A, biết chuyện giữa nam với nữ.

Lạc Lạc vẫn u mê đơn thuần, nhưng cô nguyện ý im lặng nhắm mắt lại, an tâm giao mình cho bọn anh.

Chỗ bọn họ đứng, là dưới mái hiên cong cong quẹo quẹo của một cửa hàng sát lề đường, chỉ cần xoay người đi ra ngoài chính là đám người ồn ào dưới trận mưa to như cũ, xoay người lại, trốn ở bên trong mái nhà đó lại rất an tĩnh.

Mưa vẫn rơi xuống như trút nước, trong không khí, có hơi thở mát mẻ của bụi mưa, xen lẫn mùi tanh nhàn nhạt của hơi đất bốc lên.

Dưới mái nhà cong, mưa bụi không ngừng tạt vào, quần áo ba người đều là ướt nhẹp, sương mù mênh mông.

Bọn họ cúi đầu nhìn nhỏ cô em gái nhỏ nhắn, cô mặc đồng phục học sinh cấp bamàu xanh dương đậm, tựa vào trên vách tường màu trắng hơi loang lở, đôi tay chống ở sau lưng, mái tóc đen mun xoã xuống như tảo biển, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trắng như tuyết nửa ngưỡng.

Bọn họ trao đổi vị trí, thậm chí nghiêm túc dùng tiếng bước chân lộn xộn mê hoặc em gái, sau đó, ngón tay trượt từ cằm xuống cổ, xương quai xanh, ngực. . . . . . Rồi lại đi lên.

"Là anh cả. . . . . ."

"Bây giờ đổi lại anh hai rồi. . . . . ."

Bọn họ trầm mặc, trong đôi mắt không che giấu được kinh ngạc, không biết em đã đã làm như thế nào mà chỉ dựa vào đầu ngón tay liền chính xác đoán ra bọn họ.

Khi ngón trỏ và ngón cái nắm lấy đầu đỉnh nhọn, em gái khẽ run rẩy, nho nhỏ "A" một tiếng.

"Đúng . . . . . Là anh hai. . . . . ." Mặt của cô đỏ bừng, giọng nói giống như muỗi kêu.

Cô thật sự có thể đoán ra bọn họ là ai. Thân thể của cô, đối với hai người bọn họ đều có cảm giác.

Chẳng lẽ, vận mệnh thật sự muốn bọn họ ở cùng nhau sao?

"Lạc Lạc, bọn anh, muốn nhìn một chút."

"Không cần, . . . . . . Có người sẽ đến. . . . . ." Cô đè xuống ngón tay đang cắm đầu đỉnh nhọn của mình, cầu khẩn.

"Không sợ, có bọn anh che chắn rồi, không ai thấy được." Tình dục trong người trẻ tuổi, đầu óc vĩnh vieenc không thể giữ bình tĩnh.

Đồng phục học sinh bị mở ra, rộng lùng thùng treo dưới thân thể như bạch ngọc.

Bên trong cô chỉ mặc một cái áo lót nhỏ màu trắng, không phải là một chiếc nịt vú như những cô gái khác.

Bọn họ đẩy chiếc áo này lên cao, lộ ra bầu ngực sữa như bánh bao không chút nào che giấu dưới ánh mắt bọn anh, đầu đỉnh nhọn nho nhỏ, vùi trong đống tuyết mềm, gần như tìm khắp nơi không thấy.

Không có quần áo ngăn trở, khi ngón trỏ và ngón cái, lần nữa bóp lênđầu đỉnh nhọn —— em gái phát ra tiếng than nhẹ lanh lảnh, đầu đỉnh nhọn này, dần dần nở rộ giữa ngón tay, trở nên hồng hồng, bắt đầu run rẩy trong không khí ẩm ướt.

"Đúng . . . . . Là anh cả và anh hai cùng nhau. . . . . ." Tay của cô bấu thật chặt vào vách tường sau lưng, khiến trong khe móng tay dính đầy vôi.

Hô hấp của bọn họ bắt đầu nặng nền, một thân thể nhỏ bé non mềm như vậy, ở trên đường, giữa ban ngày, thuận theo mà phơi bày như thế, bối cảnh là trời âm u, mưa nhanh như không kịp chờ đợi giọt nước mắt thiếu người ta.

"Lạc Lạc, để cho bọn anh hôn xuống."

"Chỉ có thể. . . . . . Chỉ có thể chạm vào một chút thôi nha. . . . . ." Trên gương mặt cô tràn đầy đỏ ửng.

Bọn họ thay phiên dùng môi hút lấy đỉnh nhọn non mềm giống như hạt đậu vừa mới mọc ra, vô cùng nhẹ nhàng, không dám dùng lực, thậm chí còn không dám mút, thật sự chỉ là chạm vào một chút, đối với vật nhỏ này, bọn họ vẫn đang chăm sóc, bọn họ quá biết nơi đó sợ đau đến cỡ nào.

Nhưng cho dù là như vậy, khi bọn nhả ra, hai đỉnh nhọn dính đầy nước bọt của bọn họ đứng thẳng trên hai gò tuyết trắng, hai bầu ngực sữa không ngừng run rẩy theo hô hấp gấp gáp của em gái, tình cảnh này. . . . . . Có thể làm Thánh Nhân nổi điên.

"Ôi chao ôi chao! Cơn mưa này lớn quá!" Hai người phụ nữ đột nhiên xông vào tránh mưa, không ngừng vung vẩytóc, trên quần áo dính đầy nước, không chú ý đến bọn họ đứng trong góc.

Bọn anh lập tức giúp em gái gài lại áo, dây băng bịt mắt trực tiếp kéo xuống làm khăn quàng cổ.

Bọn họ làm bộ điềm nhiên như không có việc gì, song song chống đỡ tựa vào trên tường, hết sức khống chế hơi thở hổn hển nặng nề.

Chỗ này vốn rất nhỏ hẹp, sau khi hai người phụ nữ kia đi vào đứng đã chiếm lấy một khoảng lớn, líu ríu thảo kiểu dáng quần áo của ai đó, ai đó bò lên giường cấp trên, ngày hôm qua ăn một bịch Snack, liền mập lên mấy cân. . . . . .

Mà ba người bọn họ đứng thân mật như vậy, tuy nhiên cũng không hẹn mà cùng trầm mặc, có vẻ hết sức quỷ dị.

Chợt, ChấN Thanh và Chấn Văn lặng lẽ nắm lấy bàn tay em gái ở phía sau, em gái ngẩng đầu nhìn sang bọn họ, mà ánh mắt của bọn họ cũng nhìn cơn mưa xối xả bên ngoài, nhưng mà trên mặt lại mơ hồ hiện ra nụ cười.

Trong lúc nhất thời, bởi vì những bàn tay đang bí ẩn nắm lấy nhau, trong lòng bọn họ, rõ ràng cảm nhận được một cảm giác cấm kỵ, mà cảm giác cấm kỵ này lại giống như một loại thuốc đang lên men, làm trong lòng bọn họ cực kỳ vui sướng.

Em gái cũng học bọn họ, đôi mắt to đen như mực, không nhìn bọn họ, chỉ là nhìn vào màn mưa, lông mi dài mà rậm, dính ẩm ướt, dáng vẻ làm bộ không được tự nhiên, ẩn nhẫn lại ẩn nhẫn, cố gắng không để cho vẻ mặt mình tiết lộ bí mật cấm kị.

Lúc này, hai người phụ nữ kia giống như cuối cùng cũng chú ý tới bọn họ, giọng nói nhỏ đi một chút.

Dù sao kinh nghiệm sống của ba anh em bọn họ cũng chưa nhiều, đối với chuyện tình cảm của ba người lộ ra ánh sáng, vẫn còn chưa có chuẩn bị tâm lý cho tốt.

Chẳng lẽ là bị phát hiện rồi sao? Bọn họ khẩn trương vễnh tai:

". . . . . . Ôi chao, không được không được, hai cậu con trai này quá đẹp trai xuất sắc rồi, mình không thở được. . . . . ."

"Trời ạ, còn là sinh đôi nữa nha, quần áo ướt sũng dính vào trên người, vóc người có vẻ quá mạnh mẽ rồi, vai rộng, eo gầy, chân cũng dài, mình sắp phun máu mũi rồi. . . . . . "

Một cô gái khác dùng sức thọt cô ta một cái: "Vậy cậu hãy trực tiếp đi qua ôm một chút, xem có phun máu mũi lên người bọn họ không, nói không chừng sẽ có một người trong số họ làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy. . . . . ."

Hai cô gái văn phòng cười lăn cười lộn, nghe họ nói chuyện, các anh không khỏi đưa ánh mắt về phía Lạc Lạc, quả nhiên, trong đôi mắt như cún con kia lóe lên ánh sáng hả hê. Khoảnh khắc đó, trong lòng bọn họ lại có vài phần thỏa mãn, lòng hư vinh, cô gái nào lại không có chứ? Bọn họ thỏa mãn, cũng không phải bởi vì được phụ nữ hoan nghênh, được phụ nữ ái mộ, mà là, bởi vì vẻ hài lòng trong đôi mắt của em gái.

Có lẽ hai cô gái đó còn có cuộc hẹn, không kịp đợi mưa nhỏ, liền vội vã đội mưa chạy đi.

Mái nhà cong, lại thành thế giới nhỏ của ba người.

"Anh, mới vừa rồi em đã đoán đúng sao?" Lạc Lạc thấp thỏm hỏi. Điều cô quan tâm nhất từ đầu đến cuối cũng chỉ có thể được ở cùng với các anh hay không?

"Đoán —— đúng rồi!" Các cố ý kéo dài giọng ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu bảo bối từ khẩn trương biến thành vui sướng, sinh động như vậy, làm tiếng tim đập của bọn anh lấn áp tiếng mưa.

"Lạc Lạc, về sau, hai người bọn anh nhất định sẽ cố gắng, để cho em có được cuộc sống hạnh phúc nhất. . . . . ."

"Bọn anh một người kiếm tiền, một người cùng em tiêu tiền. . . . . ."

"Bọn anh một người làm việc nhà, một người cùng em chơi game đọc truyện. . . . . ."

. . . . . .

Mà Lạc Lạc nói, "Em không cần gì cả, chỉ cần các anh cho em một mái nhà, mãi mãi ở cùng với em là tốt rồi. . . . . ."

Ba người trẻ tuổi, dưới cơn mưa to như trút nước, lớn tiếng, gần như là rống lên nói ra những lời này, là đang phát ra lời thề với người nào đó sao?

Ngay chỗ rẽ bên đường, không biết studio nhà ai, lớn tiếng phát ra ca khúc của Asan trong màn mưa:

Trên con đường vắng vẻ

Đang tìm kiếm cảm giác của riêng em

Đưa ra quyết định này

Em cảm thấy nỗi cô đơn đang bao quanh lấy mình

……….

Rõ ràng là câu chuyện tình yêu của ba người

Nhưng sao vẫn không có sự hiện diện của em

****
Đây là link bài hát: Luôn rất yên tĩnh - Asan

http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/yi-zh ... vzGMY.html

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.