Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 69: Ai đang xấu hổ?



Trên xe cấp cứu có mở máy sưởi, không khí ấm áp làm cho tứ chi người ta buông lỏng, sinh ra uể oải, ngay cả mùi nước sát trùng hình như cũng không nồng đặc nữa.

Quý Thiếu Kiệt cứ như vậy nhìn cô, bởi vì bị thương nên sắc mặt lộ vẻ trẻ con hiếm thấy.

Giờ phút này, Chung Tĩnh Ngôn đột nhiên cảm thấy, thật ra thì anh cũng chỉ là một người bình thường như vậy thôi.

Anh gần như không gì không làm được, có tiền có gia thế, người người đều kính sợ anh, nhưng vậy cũng vô ích. Bỏ hết những thứ này đi, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường xin cô một nụ hôn.

Cô có chút đờ đẫn, không hiểu sao người đàn ông này lại đối xử với mình tốt như vậy.

Anh trai đối xử tốt với cô, đó là phần tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nghĩ cũng không cần suy nghĩ, tình cảm này như chuyện đương nhiên, giống như đường là ngọt muối là mặn, cho nên, lúc trước khi nghe những lời nói đó của Mã Hoa, mới có thể bị tổn thương, khó khăn tiếp nhận như vậy.

Mà anh thì sao? Ông chú này, từ bốn năm trước, từ trên đường đã nhặt cô về nhà, anh đối xử tốt với cô, bá đạo với cô, đối với cô tham muốn giữ lấy, đến nỗi mãnh liệt làm cô hoảng hốt, làm cô không tự chủ được muốn trốn tránh.

Anh tựa như một ngọn lửa nóng, nhìn từ xa, ánh sáng chói mắt, nhưng lại vừa nóng vừa cháy mạnh mẽ, không biết d'đ/l'q;d sẽ thiêu đốt tất cả từ lúc nào, khiến người ta nhìn nhìn thấy sẽ sinh ra cảm giác e ngại, e ngại này ánh sáng biến mất sau bóng tối, e ngại ngọn lửa này sẽ thiêu đốt đi lụn bại.

Có người nói, một người đàn ông bày tỏ thành ý lớn nhất với một người phụ nữ, chính là nguyện ý kết hôn với cô. Bây giờ anh kết hôn với cô, nhưng mà, ai biết, một cuộc hôn nhân giống như trò đùa như vậy, thì mang theo bao nhiêu chân thành, bao nhiêu nhiệt độ?

Rốt cuộc cô cũng chỉ là một đứa bé thiếu tình yêu.

Cuối cùng chỉ là một đứa bé nằm trên lan can rỉ sắt của Cô Nhi Viện mà nhìn ra ngoài.

Nếu như có thể lựa chọn, cô càng muốn tuân theo một phần yên ổn, tình cảm phong phú, không cần tranh đoạt, không cần hoài nghi, không cần khủng hoảng. Tình yêu với cô, là kỳ hạn cả đời.

Cô khẽ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không hôn anh.

Quý Thiếu Kiệt cũng không miễn cưỡng, trong lòng anh thật sự có quá nhiều vui sướng, cũng không vì chút kỳ quặc của cô mà bị ảnh hưởng, anh đưa tay ra nắm lấy cằm cô, ngược lại quở nhẹ, "Bảo bối, về sau, không cho phép em tuỳ tiện ngăn chặn thân thể mình trước dao găm nữa. Chỉ dựa vào thân thể nhỏ bé này của em. . . . . . ! Em chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân, suy nghĩ thấu đáo là anh đã cám ơn trời đất rồi."

Steven, thư ký La, bác sĩ Vương đều ở đây, trên thực tế Chung Tĩnh Ngôn ngốc ở bệnh viện cũng không có tác dụng gì lớn.

Nhìn mười mấy cuộc gọi nhỡ mà anh trai gọi tới trên điện thoại Trịnh Hiểu Tuyên, cô đành phải về nhà họ Chung trước.

Trước tiên, dặn dò Trịnh Hiểu Tuyên không được nói cho ai biết về chuyện cô đã kết hôn, sau đó Chung Tĩnh Ngôn trên xe do Quý Thiếu Kiệt sắp xếp, mơ màng được tài xế đưa trở về.

Trước khi xuống xe, cô cẩn thận cất nhẫn và ngọc bội vào trong túi.

Làm xong hết tất cả, cô nhìn căn phòng cũ của nhà họ Chung mà cô đã sống từ nhỏ đến lớn, một căn phòng nhỏ màu trắng ở tầng ba, khung cửa sổ màu nâu đen, nửa mặt tường thấp thoáng có dây d'đ/l'q;d leo đang bò. Nhìn một chút, lại sinh ra cảm giác vô cùng lạ lẫm, chỉ cảm thấy toàn thân xụi lơ, cũng mệt mỏi đến cực điểm, rồi lại không muốn nhanh như vậy trở lại nơi đó nghỉ ngơi.

Cô kéo chặt khăn quàng cổ, vây quanh chân tường đại viện, từ từ vòng một vòng.

Xích đu đã từng ngồi qua, cọc sắt đã từng nhảy qua, anh trai đặt cô ngồi trên cổ lén hái nho, đều vẫn còn tồn tại, chỉ là cũ, loang lổ rồi, thật khác nhau khá xa với hình ảnh trong trí nhớ.

Nô ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng lay động, dây thếp thô thô rì rào vang dội.

Có gió, đầu mùa đông không khí lành lạnh, cô ngồi một hồi, cuối cùng vẫn phải từ từ trở về.

Trong phòng khách hết sức náo nhiệt, ngoại trừ người trong nhà thì Phương Thanh Ngọc và ba, mẹ cô ta cũng ở đây.

Nhìn thấy cô đi vào, người nhà họ Phương cũng đứng lên chào hỏi, mẹ Phương cười nói, "Lạc Lạc, nếu con không trở về, cổ của bộ trưởng Chung đã muốn dài thêm một phần rồi, trông con đã trông đến nhiều năm như vậy, hiện giờ, chỉ mới một phút thấy mặt mà trong lòng đã hốt hoảng rồi."

Ba Phương cũng cười nói, "Mấy năm không thấy, trổ mã thành thiếu nữ rồi. Chúng ta cố ý ghé thăm con một chút. "

Có chỗ nào tới thăm cô? Là tới thăm con rể mới đúng.

Nếu là bốn năm trước, nhìn thấy có người tới công khai tranh giành anh trai, Chung Tĩnh Ngôn sẽ không quản nhiều như vậy, nhất định là phải tức giận quá trớn, đuổi tất cả đi . Nhưng bây giờ. . . . . . Dù sao cô cũng đã không còn là cô gái nhỏ mười mấy tuổi tùy hứng đến giương nanh múa vuốt nữa rồi.

Cô ở trong phòng khách từ từ cởi khăn quàng cổ xuống, vuốt lại mái tóc, bộ dạng chuyên tâm giống như không nghe thấy người nhà họ Phương nói, mất một chút thời gian, mới nở nụ cười, "Con chào chú Phương và dì Phương, cám ơn mọi người đã đến thăm con.”

Mọi người trong nhà đều biết Chung Tĩnh Ngôn thích gì, lúc ăn cơm, trên bàn đều bày rất nhiều món cô thích ăn.

Mấy người đàn ông vẫn đang thảo luận hạng mục "Tùng Thạch hồ" gặp phải chuyện điều tra. Ba Phương rất nhiệt liệt tham dự ý kiến, đương nhiên là đứng ở lập trường của ba vợ tương lai.

Chung Tĩnh Ngôn đã hỏi quý Thiếu Kiệt, biết các anh sẽ không gặp chuyện rắc rối gì lớn, nhiều lắm là cũng chỉ là danh dự của Chấn Thanh có chút ảnh hưởng. Cho nên cô chỉ là im lặng ăn cơm, nội dung bọn họ thảo luận cô không được chút nào.

Phương Thanh Ngọc múc cho cô một muỗng lớn canh sò, "Lạc Lạc, em thích ăn canh này thì ăn nhiều một chút."

—— bộ dáng đó như cô ta mới là nữ chủ nhân, Chung Tĩnh Ngôn trở lại làm khách là cô em chồng.

Mà trên thực tế, từ buổi chiều hôm nay, khi Chung Tĩnh bắt đầu nhận được sổ đỏ gì đó, dường như thật sự biến thành như vậy rồi.

Cô có chút hoảng hốt, bưng chén sứ trắng nhỏ đầy canh lên, ừng ực một ngụm uống hết.

Thật là nóng. Bỏng đến đến hơi thở của cô cũng như tuyết, cổ họng căng lên, ngay cả nước mắt cũng chảy ra rồi.

Chung Chấn Văn vội vàng bưng ly nước sôi để nguội đã sớm chuẩn bị bên cạnh lên, đỡ đầu đút cho cô uống.

Một dòng chất lỏng lạnh lẽo tràn vào cổ, mới cảm thấy khá hơn một chút.

Chấn Thanh ngồi bên cạnh rất tự nhiên đưa khăn giấy cho Chung Tĩnh Ngôn, "Thanh Ngọc, em ấy là đứa bé nóng nảy, ăn cái gì cũng rất vội vàng, về sau em không cần phải để ý đến em ấy, để bọn anh chăm sóc là được rồi."

Em! Bọn anh! Phân chia thật là rõ ràng. Phương Thanh Ngọc đỏ bừng cả khuôn mặt. Mặc dù Chấn Thanh không trách cứ, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy thân mật với cô em gái này, nghe vào trong tai Phương Thanh Ngọc, cũng là một loại châm chọc lớn lao.

Mã Hoa ngồi bên cạnh, nhìn về phía cô ta cười đến ý vị sâu xa, "Bọn họ chính là như vậy. Từ nhỏ cứ như vậy. Con đừng để trong lòng."

Trên bàn cơm này, ngoại trừ ba Phương và mẹ Phương ra, người nào nghe không ra ngụ ý của bà?

Mẹ Phương quan tâm hỏi, "Lạc Lạc, nghe nói con còn phải trở về Anh hả? Khi nào thì đi? Dì sẽ tới tiễn con."

"Năm sau sẽ đi." Đầu cô chôn trong chén cơm.

Một bữa cơm, ăn nhạt như nước ốc.

Chung Tĩnh Ngôn vội vã lấy cớ về phòng của mình.

Buổi tối, các anh vẫn trèo qua ban công như cũ.

Anh em nằm ở trên giường nói chuyện phiếm, tán gẫu công việc, cuộc sống ban ngày của mình, tán gẫu những chuyện lý thú khi còn bé.

Cô mặc một chiếc áo ngủ cao cổ, Chấn Thanh khó hiểu hỏi cô.

"Mới vừa trở về nước, nên không quen với thời tiết bên này, tối hôm qua có chút cảm lạnh rồi." Cô giải thích như vậy.

Cũng may bọn họ không truy cứu, chỉ cho là hơi ấm của phòng cũ không đủ, bao phủ chân trần của cô vào trong lòng bàn tay.

Vừa nói chuyện xong, không biết là tay của người nào bắt đầu trước, từ bắp chân trắng nõn trong ống quần lỏng loẹt bò lên trên.

Khi ngón tay bò tới đầu gối mềm mại, "Anh!" Chung Tĩnh Ngôn đột nhiên ngồi dậy, lớn tiếng gọi.

Cô bị chính tiếng gọi của bản thân mình hù doạ, "Em, đi dạo phố mệt quá! Các anh, chuyện ngày hôm nay cũng đủ nhiều, nghỉ ngơi sớm một chút đi." Sợ run ba giây đồng hồ, giảm xuống âm tám độ, cô mềm mại nói như vậy.

Chờ đến khi các anh ngủ thiếp đi, phát ra tiếng hít thở đều đều, cô mới mở đôi mắt đang giả bộ ngủ ra.

Cứ nằm như vậy mà không nhúc nhích, chậm rãi quan sát, trong phòng ngủ không lớn, truyện tranh trên góc tường, tấm ảnh Tạ Đình Phong tự mình ký tên trên tường, tất cả đều là dấu vết lớn lên của cô.

Bên cửa sổ, còn là rèm cửa sổ viền tơ màu đen đính bạc do cô chọn bốn năm trước, không biết như thế nào, cô nhớ lại trong phòng ngủ của cô và Quý Thiếu Kiệt ở nước Anh, được trang trí rèm cửa sổ tơ tằm màu xanh đậm trên diện rộng, có lúc cô đứng bên cửa sổ, nhìn sân d'đ/l'q;d cỏ lớn cùng cây anh đào ngoài cửa cổ, bà nội ngồi ở trên thảm cỏ dưới cây dù, quơ múa cây kim khâu quần áo, gió nhẹ nhàng thổi qua, mang đến mùi thơm vô cùng nhạt của Hoa Hồ Điệp, vén màn cửa sổ lên, chất liệu tơ lụa phất qua gương mặt của cô, cảm thấy nhột nhột. . . . . .

Cô không nhịn được nghiêng đầu, chôn lỗ mũi thật sâu vào trong cổ áo ngủ của Chấn Thanh.

Anh! Anh trai của cô! Cảm giác bi thương xông tới! Cô nên làm gì với các anh đây? Không hiểu tại sao, nước mắt lại mạnh mẽ dâng lên. . . . . .

Hiểu lầm của bốn năm trước, gần như đã tháo bỏ trong khoảnh khắc gặp lại. Giữa anh em bọn họ quen thuộc như vậy, quen thuộc đến không cần phải nói, cô cũng biết, bọn họ đã yêu cô đến mức nào.

Khi cô lớn lên, khi cô thành thục, cô đã biết, các anh đối với cô, hoàn toàn không phải là chơi đùa, không thể nào yêu người khác.

Trong ngực của bọn anh, cảm giác an toàn và yêu, đều còn tồn tại, còn có hơi thở quen thuộc cô ngửi mấy chục năm, nhưng mà, không có cái loại đó, . . . . . . Không có yếu tố kích thích cô.

Cô nhắm mắt lại thật chặt, níu chặt vạt áo anh trai, cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cô biết, có một số thứ, cách xa bốn năm, vĩnh viễn sẽ không quay trở về nữa.

Các anh giống như cảm thấy cô bàng hoàng lo lắng, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, vươn cánh tay ôm chặt hông của cô, giống như ôm trân bảo đã mất mà lại có được.

Không biết từ lúc nào, cô lơ mơ đi vào giấc ngủ, cô nằm mơ, trong mơ có các anh, có chú Quý, còn có diện mạo mơ hồ của ba, mẹ dắt tay của cô, chạy khắp núi đồi….

*

"Lão Chung!! Ông mau tới đây! Ha ha ha! Tôi nói bọn chúng đang ngủ cùng nhau đấy!"

Ba anh em đang ngủ bị tiếng gào bén nhọn đánh thức.

Khi Chung Tĩnh Ngôn mở mắt, điều nhìn thấy đầu tiên chính là ánh mắt khiếp sợ của ba, bên cạnh là vẻ mặt hưng phấn xếp đầy nếp nhăn của Mã Hoa.

Cô ngơ ngác nằm ở trên giường, chừng một phút không động đậy, không biết mình đang ở chỗ nào.

"Mẹ! Sao mẹ không gõ cửa đã đi vào?" Chấn Văn và Chấn Thanh đã đứng ở trước giường, ngăn cản trước người Lạc Lạc, bọn họ đang mặc đồ ngủ, tóc tai lộn xộn, dáng vẻ có chút chật vật.

"Gõ cửa? Tôi gõ cửa còn có thể nhìn thấy các người như thế này nữa không?" Mã Hoa lắc lắc chùm chìa khoá trong tay vang lên tiếng leng keng, giọng điệu không khỏi hả hê, "Tưởng rằng tôi không biết? d'đ'l.q;d Khi còn bé các người đã ngủ cùng với nhau, chỉ có lão Chung là chẳng hay biết gì. Lão Chung! Chính ông hãy nhìn cô con gái nuôi tốt đẹp của ông đi! Hèn hạ thành cái dạng gì rồi! Có phải so với Thẩm Phong còn hèn hạ hơn không?"

Chung Bang Lập là ai? Lúc này, đã sớm tỉnh lại từ trong khiếp sợ ban đầu rồi.

Tình cảnh trước mắt như thế, mặc dù không có tận mắt nhìn thấy, cũng không phải hoàn toàn không có dự liệu.

Bốn năm trước, khi mới vừa nhận được hình ông rất tức giận và không thể tin, nhưng bây giờ ông đã có tâm tư chuẩn bị.

Đây cũng chính là nguyên nhân ông gấp gáp xác định chuyện của Chấn Thanh và Phương Thanh Ngọc.

Ông làm quan nhiều năm, dĩ nhiên hiểu, đạo lý lấp kín không bằng khai thông.

Chuyện đã phát triển thành như vậy, chỉ có mau chóng làm theo ý nghĩ của ông, vừa đưa Chấn Văn và Lạc Lạc ra nước ngoài, vừa tác hợp cô gái nhà họ Phương và Chấn Thanh thành một đôi.

Ông nhìn hai đứa con trai của mình, thân hình cao to ngăn cản trước người Lạc Lạc, bọn họ kinh ngạc, mê muội, thẹn, giận, nổi giận, lại cô đơn không có xấu hổ và hối hận.

Làm một người cha, chẳng lẽ, ông không có trách nhiệm sao? Nếu như phải hối hận, ông mới có một phần lớn nhất.

Ông cố nén quyết tâm trong nỗi khổ riêng, không trách cứ ba đứa nhỏ, ngược lại chuyển sang Mã Hoa, "Lão Mã! Bà điên rồi phải không! Đã bốn năm rồi bọn nhỏ không gặp nhau, ở chung một chỗ tâm sự không phải rất bình thường à? Hơn nửa đêm, bà nhất định phải ầm ĩ khiến cả nhà không được yên ổn sao?"

Mã Hoa đứng bên cửa, vẻ mặt vốn là chờ xem kịch vui, nhưng lại không ngờ điều bà chờ lại chính là bản thân mình bị chỉ trích.

Trong phòng, mấy người đàn ông đều oán hận nhìn bà chằm chằm, mà con nhỏ tiện nhân kia, lại được bọn bảo vệ phía sau như bảo bối.

"Ông! Các người!" Ngón tay thô gầy của bà run run, mấy sợi tóc rối bời trên đầu đứng đấy, nhất thời tức giận đến nói không ra lời, "Là tôi nổi điên sao? Là do con nhỏ tiện nhân này làm chuyện xấu, bây giờ trách tôi nổi điên? Năm đó, cô ta vừa mới tới nhà chúng ta mấy ngày? Liền khóc sướt mướt muốn lên giường Chấn Thanh ngủ. Tôi ở trong toilet, chính tai nghe được! Nhỏ như vậy, đã biết quyến rũ con tôi, ông nói xem, đây không phải là do con tiện nhân Thẩm Phong đó di truyền thì là cái gì!"

Chung Tĩnh Ngôn im lặng nằm trên giường, nghe Mã Hoa dùng giọng nói bén nhọn, mở miệng một cái là tiện nhân này tiện nhân nọ, chỉ cảm thấy nhức đầu đến độ sắp rách ra, cũng đã không thể chịu được.

Cô ngồi dậy, xuống giường, đi tới trước người Chấn Thanh và Chấn Văn—— bị Chấn Thanh giữ chặt cánh tay.

"Lạc Lạc, em đừng xen vào ——" Chấn Thanh một nửa là không muốn cô bị tổn thương, một nửa cũng là không muốn mẹ bị tổn thương.

"Lạc Lạc, em mau nằm xuống lại ——" Chấn Văn cũng kéo lấy tay áo của cô.

"Lạc Lạc, con đừng để ý đến mẹ con! Lão Mã, còn không mau theo tôi ra ngoài." Chung Bang Lập không muốn Lạc Lạc bị tổn thương, cũng không đồng ý để tình thế tiếp tục chuyển biến xấu, đi tới kéo Mã Hoa ra ngoài cửa luôn.

"Bà ấy không phải là mẹ của con!" Lạc Lạc giãy ra khỏi tay các anh, đứng ở nơi đó, nhẹ nhàng nói.

Nét mặt của cô đau thương mà quyết tuyệt, "Có người mẹ nào như vậy sao? Thừa dịp con ngủ trưa len lén cầm kim đâm con, lần lượt nói hết với người lớn nhà này đến nhà khác, không để cho con của bọn họ làm bạn với con, xúi giục bọn họ trêu chọc con. Trên thế giới này có người mẹ nào như vậy sao?"

Cô nói hết từng chữ, chuyện cũ rõ ràng mồn một trước mắt, những tháng ngày sợ hãi rợn tóc gáy đó, những tháng ngày hoàn toàn bị cô lập, những tháng ngày bị mọi người cười nhạo, đột nhiên tất cả đều dâng lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

"Hôm nay tôi như vậy, cùng ngủ với các anh, không phải là điều bà hy vọng sao? Không phải là ý đồ từng bước từng bước của bà sao?"

"Cô! Cô nói bậy" Sắc mặt Mã Hoa trắng bệch, đột nhiên xông lên như bị lên cơn điên, "Bốp!" Một cái tát đánh vào mặt Chung Tĩnh Ngôn.

"Bốp!" Một cái tát khác vang dội hơn! Lần này, là Chung Tĩnh Ngôn vung vào mặt Mã Hoa.

Trong phòng nhất thời vô cùng an tĩnh.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, không nói gì.

Chung Tĩnh Ngôn vung xong một cái tát này, mới phát giác được thân thể run rẩy giống như lá cây trong gió bão, lảo đảo muốn ngã, so với bản thân bị đánh lòng bàn tay còn mềm lợi hại hơn.

"Cô lại dám đánh tôi!" Mã Hoa bụm mặt, thân thể khô gầy trở nên uể oải, chống đỡ bên cạnh bàn trang điểm, ánh mắt sụp đổ, trợn tròn, đáng thương lại trống rỗng.

Đời này, lần đầu tiên có người dám đánh vào mặt bà như vậy.

"Các người đều chết hết rồi sao? Lão Chung! Ông là đàn ông sao? Chung Chấn Thanh, Chung Chấn Văn!" Bà khóc đến khàn cả giọng! "Uổng công tôi nuôi các người, các ngươi cứ như vậy mà nhìn mẹ các người bị đánh sao?"

Chấn Văn và Chấn Thanh không để ý tới bà, ngược lại ôm thân thể run rẩy của Chung Tĩnh Ngôn vào trong ngực.

Bọn họ là xấu hổ, là không đất dung thân như vậy.

Thì ra là năm đó, em gái của bọn họ sống đã sống trong bóng ma như vậy, về ghim kim, về cô lập, về. . . . . . Em gái còn nhỏ như vậy mà cô chưa từng đề cập qua một câu với bọn anh.

Cô chỉ là khóc nhắm mắt theo đuôi sau lưng bọn họ. Nhưng anh chưa bao giờ biết, cô là vì những thứ này nên mới sợ hãi như vậy sao.

Bây giờ, bọn họ yêu nhau như vậy đã không còn cách nào nhớ lại, lúc đó khi biết mẹ dung túng cho bọn anh và em gái ở cùng với nhau, là ôm tâm tình trong lòng như thế nào.

Chung Tĩnh Ngôn vùi đầu vào trong lòng Chấn Văn, thân thể không thể ức chế mà phát run.

Nỗi sợ hãi này đã chôn giấu vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng, cứ như vậy nói ra. Thân thể gần như trống rỗng, mềm nhũn, run rẩy thành một đoàn.

Nhưng mà, không biết vì sao, nói xong tất cả những thứ đó ra, có tên của một người nào đó, cũng đang dần dần rõ ràng trong đầu!

Quý Thiếu Kiệt! Chú! Chú!

Chính là cái tên đó, cách gọi đó, tiếng sau lớn hơn tiếng trước không ngừng vọng về trong thân thể, cô chưa bao giờ nhớ đến người đó như lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.